1 VỊ HÔN THÊ CỦA THẦN CHẾT VƯƠNG QUỐC DARKLAND……. . - Thưa Nữ hoàng, Thái tử đã đến… - Cho nó vào - … - Con đến rồi sao! Mẹ gọi con đến đây có chuyện cần nói.
2 CHAP 1: CUỘC GẶP GỠ QUÁI DỊ “Mẹ ơi cô Hương lấy 2 phần gà, bà Hạnh lấy năm cái hamburger còn chú Hai gọi 1 hộp mì Ý! Haizz mệt quá mẹ ơi, cho con li nước lạnh đi! Phì phèo phì phèo!” mồ hôi tôi nhễ nhại vì trời nắng gắt “Đây thưa cô nương, coi con gái mẹ kìa” mẹ vừa bưng cốc nước đến vừa lấy tay áo thấm mồ hôi trên trán cho tôi, mẹ mình lúc nào cũng vậy, luôn dịu dàng và chu đáo “Được rồi mẹ, con tự lau cũng được, mẹ mau đi làm thức ăn đi kẻo muộn” Khoảng nửa tiếng sau… “Mau đi giao rồi về ăn trưa nha con!” mẹ tôi đẩy cửa ân cần dặn dò “Con biết rồi mà, con đi nha mẹ” nói xong tôi phóng xe ra hẻm bên giao hàng “Haizz, sao hôm nay nắng thế nhỉ, giao thức ăn xong rồi ngồi đây nghỉ một tí” tay tôi cầm que kem ngồi bệt xống cái ghế đá của công viên.
3 CHAP 2: CHỈ MỘT BƯỚC CHÂN LÀM NÊN ĐỊNH MỆNH “ Gì đây nhỉ? Là một cái gương sao? Oái! Mình đạp bể nó rồi, của ai đây ta? Mà sao gương lại có màu đen thùi lùi thế này, zậy thì làm sao mà soi được chứ? Hình như có người đánh rơi nó thì phải.
4 CHAP 3: CHUYỆN CHÀNG CHUN VÀ NÀNG NHƯ CHÍNH THỨC BẮT ĐẦU “Được, hãy xem đây. Tách…” anh ta vừa làm phách vừa búng tay một cái. Oáiiiiii…Áaaaaa…Hắn ta đâu rồi.
5 CHAP 4: CHỊU TRÁCH NHIỆM KHỔ THẬT! “Ai thế nhỉ?” tên lùn ngó ra ngoài cửa hỏi làm tôi và cái tên chảnh chẹ kia cũng quay đầu lại nhìn. Thôi chết, là mẹ, sao mẹ về sớm thế nhỉ? “Này, này.
6 CHAP 5: CUỘC DU NGOẠN THẾ GIỚI LOÀI NGƯỜI CHÍNH THỨC BẮT ĐẦU Trên đường đi chợ: “Mình sao thế này, tại sao thấy hắn mặc đồ con người thì mặt mình nóng ran lên.
7 CHAP 6: HOÀNG TỬ BIẾN THÁI VÀ TIỂU THƯ GIAN TÀ “ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA” đồng thanh hét lớn Tôi và tên Chun dê sồm nhảy chổm ra “Này, đồ dâm dê, anh thấy con gái nhà người ta hiền lành, dễ thương, xinh đẹp, quyến rũ, nóng bỏng…nên nổi máu tà HẢ?????????” tôi quát vào mặt hắn ta, để 2 tay thành hình dấu nhân trước ngực “Cái gì? Này cô đừng có tự tin thái quá nhé! Nếu không có tôi cô “đu căm” từ lâu rồi lại còn…Tức quá…lại…lại còn cả cái động tác kia nữa hả?” anh ta tức đến nỗi bốc khói lên đầu, dậm chân cái đùng xuống đất “Bộ tôi ngu hay sao mà để mình bị “đu căm”, còn anh nữa, tại sao… tại sao lại “chạm vào cơ thể tôi”, anh đúng là TÊN…TÊN BIẾN THÁI” tôi vẫn giữ nguyên tư thế “bảo vệ thân thể” “Cô…cô…đồ thần kinh, đầu óc đen tối, suốt ngày chỉ tưởng tượng lung tung, nếu không phải cứu cô tôi cũng không thèm đụng vào cái “thân thể” gì đó của cô đâu.
8 CHAP 7: THẦN CHẾT ĐI LÀM THÊM “Anh còn không mau đi!” tôi đi trước rồi quay lại hối anh ta Đi được 1 đoạn… “Ơ là liếm liếm kìa!” đột nhiên tên Chun phát ngôn kì quái “Liếm liếm sao? Là chó hả? Hay người quen của anh?” tôi nói rồi nhìn theo ánh mắt của anh ta “Kem hả?” tôi hỏi “Không phải! Là liếm liếm! Hồi đó tôi lén lên đây chơi có được ăn 1 lần, ngon lắm, cô ăn bao giờ chưa!” trông cái mặt chết đói đi kèm với giọng điệu thèm ăn của anh ta trông thật tức cười “Phì! Cái đó là kem chứ liếm liếm cái gì!” tôi phì cười “Đã nói là liếm liếm rồi mà!” đột nhiên anh ta gắt lên.
9 CHAP 8: NGƯỜI TRONG MỘNG CỦA BẠN TÔI Anh ta đâu mất rồi ta? Hay mình đi vòng về xem sao? “Chunnnn…” tôi lại la làng lên, vừa chạy vừa gọi, không chừng nãy giờ người ta nhìn tôi như con điên ấy chứ! Sao khổ thân tôi quá zậy nè “Ch…” hình như anh ta đang ngồi dưới gốc cây kia thì phải, ủa đây là quầy kem tươi hôm qua mà! Anh ta ở đây… “Anh đang làm gì thế hả?” tôi vừa tiến lại gần vừa hỏi anh ta với giọng đanh đá như sắp giết người tới nơi “Nhìn mà không thấy sao?” tên Chun không thèm ngước lên nhìn lấy một cái, hỏi ngược lại tôi câu cộc lốc “Anh…anh…” tôi nhìn cây kem trên tay anh ta, liếc mắt xuống thì thấy kế bên có một giỏ rác đựng toàn là vỏ bọc kem, cục tức tôi nghẹn ở cổ không nói thành lời “Tôi mua liếm liếm bằng “nhan sắc” đó, thấy hay chưa, tôi chỉ đứng trước quầy có mấy giây là bà chị dễ thương đằng kia đã mời tôi ăn rồi!” vẻ mặt mãn nguyện kèm theo giọng nói tự hào.
10 CHAP 9: CÔ NÀNG RẮC RỐI XUẤT HIỆN “Khoan đã Huyền” tôi la toáng lên “Chuyện gì thế?” mẹ tôi hỏi Chết rồi, nhỏ Huyền đang tiến đến trước mặt tên Chun, mà tên Chun thì đứng cạnh mẹ tôi, làm sao bây giờ.
11 CHAP 10: ÁNH MẮT THIÊN SỨ CỦA HOÀNG TỬ BÓNG ĐÊM Khoảng thời gian sống yên ổn… “Về rồi đấy à?” tôi lên tiếng khi thấy tên Chun tông cửa vào nhà “Thái tử, Người về rồi sao ạ?” Lui chạy ra cửa “dìu Lão Phật Gia” vào nhà “Cô ta đi rồi sao?” tên Chun giáo giác tìm nhỏ Huyền “Phải” tôi trả lời cộc lốc “Này, lần sau cô bảo bạn cô đừng đến đây làm phiền tôi nữa nhé! Bực mình chết đi được” tên Chun giận cá chém thớt, “chém” hết lên đầu tôi “Anh đừng có quên căn nhà này là của ai đấy!” “Sứx, bất đắc dĩ tôi mới phải ở đây.
12 CHAP 11: NÉT TƯƠNG ĐỒNG CỦA 2 KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG “Con gái con đứa gì mà ăn như hạm ấy! Chả biết giữ dáng gì cả! Sớm muộn gì cô cũng thành heo nái cho coi!” hắn ta đòi không được nên tức quá châm chọc tôi “Không cần anh quan tâm đâu” “Cô đi ngủ mà ăn mặc như đang ở Bắc Cực ấy! Chẳng giống mấy cô người mẫu trên ti vi gì cả!” lại moi móc “Đã nói là không cần anh quan tâm rồi mà! Chính vì sợ mấy kẻ biến thái như anh nửa đêm đột nhập vào nhà nên tôi mới phải ăn mặc thế này đấy” tôi mỉa mai hắn ta.
13 CHAP 12: NIỀM TIN ĐẶT NƠI TỬ THẦN -Anh phục vụ này đẹp trai quá à! -Ừ! Anh cho tụi em xin số điện thoại được không? “Cho hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?” tên Chun chảnh chẹ “Cho tụi em 2 cái burger nha!” một giọng nói nhão nhẹt vang lên “Được” chảnh thấy sợ luôn … … … Suốt ngày nay Happy Day đông khách vô cùng (đương nhiên vì “nhan sắc” của tên Chun kia rồi)… “Cô Tuệ Như ơi, tôi đói bụng rồi!” Lui phụng phịu “Ăn mì gói đi” tên Chun nói giọng lạnh lùng “Ơ! Mì gói là gì thế Thái tử?” Lui ngơ ngác “Ngon lắm! Ăn rồi biết!” ra vẻ ta đây biết hết mọi sự “Nhưng Người ăn bao giờ thế ạ? Sao không rủ thần cùng ăn?” Lui nói “Tôi…tôi…tôi xem trên ti vi thấy người ta quảng cáo thôi!” “Thế sao ạ?” “Nhà tôi còn nhiều mì lắm, muốn ăn không?” tôi hỏi “Ăn ăn!” coi tên Chun hớn hở chưa kìa! Sau một hồi xử lý xong 3 tô mì to bành ki tôi sai 2 người bọn họ đi rửa chén.
14 CHAP 13: NGẤT 1s… 2s… 3s… … … Vẫn không có động tĩnh gì…vai tôi đã bớt đau hơn…nó như đang được dần nới lỏng…Và rồi…một cái gục đầu ngã lên vai tôi…Khuôn mặt uể oải, trắng toát đang thở hổn hển và rồi ngất lịm đi…Tôi vội đưa hai tay đỡ lấy con người cao to, rắn rỏi…là Chun…Phù…Biết mà, hắn không phải là kẻ thích giết người bừa bãi vì một phút nóng giận, mình tin là thế và đó đã trở thành sự thật… “Chun à! Mau tỉnh lại đi!” tôi lay lay 2 vai tên Chun.
15 CHAP 14: MỘT KHI TỬ THẦN LÀM Y TÁ …lờ mờ…lờ mờ…lờ mờ… …rõ dần…rõ dần…rõ dần… “Tỉnh rồi à?” một nét mặt lo lắng pha chút vui mừng ngồi trên chiếc ghế sát chỗ tôi…là tên Chun “…A…Ư…” tôi đang lồm ngồm bò dậy “Nằm xuống ngay không thì ăn chưởng” khuôn mặt hăm dọa “…” vì quá sợ chết nên đành nghe lời “Đau lắm không?” “Gật…gật…” “AI BẢO CÔ LẠI GẦN LÚC TÔI ĐANG NỔI ĐIÊN LÀM GÌ CHỨ!” tên Chun hùng hổ “Anh đang ăn hiếp nạn nhân của mình đấy à!?!” tôi nói với giọng thều thào quở trách “Mà lúc đó cô nghĩ cái gì mà đứng yên chờ chết thế hả?” vẫn cái điệu “bề trên” “Chẳng phải lúc đầu anh nói với tôi anh là Thần chết ăn chay còn gì với lại anh nói sẽ không giết tôi…nên…nên tôi mới tin” tôi dẩu môi phân bua “Lúc đó tôi còn tỉnh táo, chứ hồi nãy tôi còn không biết mình là ai nữa thì làm sao kiểm soát được bản thân” giọng điệu giận dữ của tên Chun khiến tôi tức cười “Cười cái gì mà cười” “Anh lo cho tôi hả?” tôi cười ma mãnh hỏi anh ta “Tôi…tôi lo cho cô hồi nào! Chỉ sợ giết cô làm “xuống giá” tôi thôi” “Anh…” “Thôi nằm yên đi, nói nhiều quá! Tôi may cái miệng cô lại bây giờ!” Cái tên đáng chết này thật là, uổng công hồi nãy tôi băng bó vết thương cho hắn ta.
16 CHAP 15: HÃY ĐỂ TỬ THẦN ĐẾN Tôi loạng choạng đứng dậy, tiến đến gần cái gương xoay người lại, ráng nhướng cái đầu ra sau để xem vết thương của mình, với tay gỡ miếng băng dính trên miếng gạc đắp vết thương ra…Trời ạ, in rõ 5 đầu móng tay luôn này, sâu ơi là sâu, mặc dù đã đỡ đau hơn lúc nãy nhưng nhìn thấy cái này trông khủng khiếp thật, vết thương đen sì, ửng đỏ ở xung quanh, vẫn đang rỉ máu, lỡ để lại sẹo thì tính sao đây?!? Dù gì mình cũng là con gái mà, sau này làm sao đi lấy chồng với 5 vết sẹo trên vai cơ chứ!?! Hichic, khổ thân, nếu không phải anh ta vô tình thì đừng hòng sống sót với mình… “Cóc…cóc…cóc…Sao lâu quá vậy?” tên Chun ngoài cửa hối thúc “Ừ, ra liền đây!” tôi nói vọng ra Hichic, cái áo ca rô màu tím yêu yêu yêu thích thích thích của mình đã bị hắn hủy hoại rồi…phải vứt đi thôi chứ làm sao mặc được nữa, cái lỗ to tướng trên vai áo thế này cơ mà!!!! Huhuhu, lấy áo khác thay thôi, màu đen vậy! … … … “Cạch…cạch…” tôi mở cửa phòng bước ra “Cô ngủ trong tủ quần áo đấy à?” tên Chun đứng trước cửa nãy giờ nói rồi “phi” thẳng vào phòng tôi “Này, cũng đã 7giờ rồi, anh không định về nhà sao? Mà Lui đâu rồi?” “Về rồi, hôm nay tôi ở lại đây, mắc công nửa đêm cô bị gì thì tôi lại phải chịu trách nhiệm!” hắn ta thông báo một tin tức “trời rung đất chuyển” rồi khoanh hai tay ngồi cái bịch lên giường tôi “Không cần đâu! Anh cứ về nhà đi, vết thương cũng đã sát trùng xong xuôi rồi còn gì, không bị gì được đâu!” tôi cố che đậy để “đuổi” hắn ta về “Tôi không biết” tên Chun vẫn thản nhiên “Anh định ngủ ở đây thật đấy à? Điên sao? 1 trai 1 gái chung phòng không biết xấu hổ hả? Nam nữ thọ thọ bất thân, tuyệt đối không được!” tôi phản đối quyết liệt “Sời! Tôi không thèm làm gì cô đâu! Cô không phải tuýp tôi thích nên đừng mơ tưởng nữa, chẳng qua tôi là quân tử nên mình làm mình gánh, không muốn để người đời quở trách thôi.
17 CHAP 16: QUÁ KHỨ ĐAU BUỒN CỦA CÔNG CHÚA NỤ CƯỜI …ba phải không?. . . “Ba…ba ơi!!!. . . ” … … … “Tuệ Như, tỉnh dậy mau! Tuệ Như…” người tôi có cảm giác bị lay lay bởi ai đó… …Mệt quá…Thật khó chịu… “Nhanh lên…” lại tiếng gọi trong lo lắng ấy… …lờ mờ…lờ mờ… “Mau ngồi dậy, cô bị sốt rồi, chắc vết thương đang nhiễm trùng đó! Mau lên, tôi đưa cô đi bệnh viện…” giọng nói lo lắng “Chun hả?.
18 CHAP 17: SỰ TRỞ LẠI TỪ BÀN TAY TỬ THẦN. . . zzz… …zzz… …lờ mờ…lờ mờ… Tôi mở dần đôi mắt chào ngày mới, nắng rọi qua khe cửa sổ đã đánh thức giấc ngủ của tôi, nhướng lông mi nhìn chung quanh…phòng của tôi…ngay dưới phía bên trái giường tôi, tên Chun đang ngủ say…chắc đêm qua hắn chăm sóc tôi mệt quá nên thiếp đi rồi…vai tôi vẫn còn đau lắm…trán không còn nóng nữa…trong người hết khó chịu rồi…tôi ườn èo một tí rồi nhìn đồng hồ…10 giờ 30 phút…ặc ặc… “Chết rồi! Happy Day…” tôi la toáng lên và hình như đã gián đoạn giấc ngủ của ai đó thì phải… “Ưư…cái gì thế hả?” Chun vươn vai một cái rồi hi hí đôi mắt quay sang nhìn tôi, trông hắn lúc này phải nói là… cực kì cực kì dễ thương… “Happy Day vẫn chưa mở cửa…” “Sời! Tưởng gì!” tên Chun nói một câu “bất cần đời” rồi quay sang bên kia ngủ tiếp “Này! Trưa rồi đấy!” tôi gọi “Cô biết tối hôm qua mấy giờ tôi mới được ngủ không hả?” Chun nói giọng uể oải “Ờ quên…Hêhê…dù sao cũng cảm ơn anh…Hêhê…” tôi cười trừ “Đúng là!” Chun điên tiết ngồi bật dậy “Không ngủ nữa à?” “Ngủ được nữa sao?” “…” “Cô bán thuốc dặn ăn sáng no mới được uống thuốc, cô tự xuống làm đồ ăn đi!” Chun bước dài mệt mỏi về phía nhà vệ sinh, miệng lèm bèm căn dặn… Hichic, vai mình như vầy làm sao tự nấu nướng được?!? Hắn có bị “thông minh” không đấy?!? Bình thường trong mấy bộ phim Hàn Quốc, lúc cô gái bị thương thì chàng trai phải chuẩn bị bữa sáng chứ! Đúng là cái đồ “thiếu văn hóa điện ảnh” Đợi hắn “biến” khỏi tolette, tôi mới lò mò vào trong làm VSCN tuy có hơi khó khăn vì phải làm mọi thứ bằng tay trái nhưng biết sao được…Xong xuôi đâu đấy tôi bước xuống nhà tự “chăm sóc” bao tử… “Thái tử…Cô Tuệ Như…” một giọng mệt mỏi phát ra từ phía ngoài cửa…hình như là…Lui…Chết, tôi quên mất, bình thường Happy Day phải mở cửa từ 8giờ 30 mà bây giờ đã 10giờ 45 rồi…Vậy là anh ta đứng đây “gào” từ sáng tới giờ đó hả??? Chậc chậc, tội nghiệp Lui quá.
19 CHAP 18: TỬ THẦN LÀM VỆ SĨ Tôi nằm dài trên chiếc giường của mình…đêm hôm qua…rõ ràng tôi đã trông thấy ba đang đặt tay lên trán tôi…sao lại biến thành Chun cơ chứ?!? Cũng phải thôi! Không thể phủ nhận rằng ba tôi đã không còn trên cõi đời này nữa…chắc tại sốt cao quá…nhưng hôm qua tên Chun chăm sóc tôi chu đáo thật, chườm đá, đo nhiệt kế, thay gạc cả uống thuốc nữa…tôi cảm kích hắn vô cùng…lần đầu tiên tôi cảm thấy ấm áp…lần đầu tiên tôi nếm được mùi vị hạnh phúc từ khi mẹ qua đời…Cảm giác ấy lạ lắm, nó như một luồng hơi ấm thổi qua trái tim lạnh lẽo của tôi, phá nát cái vòng gai ràng xung quanh trái tim ấy để tôi có thể cảm nhận, lâu rồi tôi mới vui như thế này! Thì ra, tôi đang thiếu, thiếu trầm trọng sự ấm áp của gia đình, của tình yêu thương…Ấy, tôi quên béng mất là tên Chun cũng bị thương, tay hắn toàn vết thương do mấy mảnh vỡ đâm vào lại còn chảy máu rất nhiều nữa…vậy mà…vậy mà tôi chẳng thèm để ý, tôi vô tâm thật…mong rằng tay anh ta mau lành lại… Thật sự hôm qua tôi đã rất rất sợ khuôn mặt ác ma ấy của Chun, tôi vẫn chưa hỏi hắn xem liệu khuôn mặt ấy có phải là khuôn mặt thật của hắn hay không nữa!?! Nhưng dù sao, Chun đã chăm sóc cho tôi, chứng tỏ anh ta không đáng sợ tí nào, không phải là quái vật, phải…trong mắt tôi anh ta không phải Thần chết cũng không phải ác ma hay quái vật gì cả…anh ta là người duy nhất khiến tôi có cảm giác ấm áp từ sau khi ba mẹ tôi qua đời…Mẹ (người dì) cũng đã khiến tôi như thế nhưng điều đó không trọn vẹn, chỉ một tí thôi…không nhiều như tên Chun kia…Ờ ha! Không biết hôm nay mẹ có về không?!?.
20 CHAP 19: GÓT NỐI GÓT CÙNG TỬ THẦN - Ê, cái áo hồi nãy tui mua là của L-Style đó! Đẹp đúng không? - Ừhm, đồ của L-Style lúc nào mà chẳng đẹp “Lại là L-Style” tôi lèm bèm, nghe thấy cái tên đó máu tôi bắt đầu dồn lên não rồi đây…Hừ…Đúng là ăn cũng không được ngon… “Xong rồi, về thôi!” tôi “cuốn gói” cho đỡ chướng tai gai mắt “Wow, công nhận kem ở siêu thị ngon thiệt đó! Mai mốt tôi sẽ vào đây ăn!!!” tên Chun hí hửng ra mặt.