Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Vị Hôn Thê Của Thần Chết

Thể loại: Truyện Teen
Số chương: 64
Chương mới nhất: Chương 63 - End
Cập nhật cuối: 9 năm trước
Tại vương quốc Darkland - thành phố của các Thần chết có Thái tử Chun vô cùng đẹp trai nên được rất nhiều Công chúa bóng đêm theo đuổi nhưng Chun lại rất ghét có vị hôn thê và hút máu người, từ khi sinh ra anh chỉ ăn cỏ cây, hoa lá (ăn chay), điều đặc biệt ở anh là con người ai cũng có thể nhìn thấy - cả anh cũng không biết vì sao, sở thích của anh là đi du lịch và tận hưởng sự tự do nhưng điều đó đồng thời cũng là luật cấm do Nữ hoàng - mẹ anh đề ra.

Danh sách chương Vị Hôn Thê Của Thần Chết


Chương 40

41 CHAP 40: I’M SCARE Tối hôm nay tôi hoàn toàn ngủ không được, trằn trọc trên chiếc giường to gấp 3 lần người tôi mà 2 con mắt mở thao láo, chỗ lạ nên khiến tôi không tài nào chợp mắt nỗi! Những sự việc xảy ra trong ngày hôm nay cứ quay vòng vòng, vòng vòng, hôm nay quả thật là một ngày thật dài, đủ thứ chuyện xảy ra, vui có, buồn có, bối rối có, tức giận có và…hối hận có!!! Hình ảnh khuôn mặt anh Minh lúc tối cứ lật đi lật lại những trang sách tâm hồn tôi, câu chuyện anh ấy kể, ánh mắt dịu dàng rồi thoắt thành băng giá nhưng lại nhanh chóng “biến về” một nụ cười hút hồn, thật khó hiểu…Nhưng đó chỉ là một phần mấu chốt khiến tôi mất ngủ thôi, đỉnh điểm là ở đây! Nghĩ tới chuyện tôi đá vào chỗ hiểm tên Chun một phát, vừa thấy buồn cười, vừa thấy mình sao ác thế, vừa sợ, đủ thứ, tình cảnh tên Chun và nhỏ Huyền “chồng chất” lên nhau lúc đó cứ tua đi tua lại trong đầu tôi, thật kì! Tôi cứ sao sao ấy, vừa thấy khó chịu, bực tức khi nhìn cảnh tượng đó, vừa bồn chồn, khó tả, sao thế này? Mình sao thế này? Sắp không làm chủ được tình cảm rồi sao??? Không đâu, đây chỉ là một chút gì đó thôi, dù gì mình và tên Chun kia cũng hơi bị thân thiết nên chuyện có chút gì vui vui, buồn buồn, bất bất thường thường là điều hiển nhiên, không có gì phải bận tâm hết! Không biết nhỏ Huyền này có cưa đổ được tên Chun không đây? Theo tôi nghĩ là không đâu, nhưng lỡ sau cái vụ hồi chiều hai người đó phát sinh tình cảm thì biết tính sao? Thôi mệt quá, đủ thứ hết, lắm chuyện thật! Vì ngủ không được nên tôi “mò” lên sân thượng của biệt thự! Wow, gió mát quá, ở đây có thể ngắm cảnh biển đêm này! Giàn hoa hồng xanh được trồng leo trước lan can trông thật độc đáo, đây là lần đầu tiên tôi được trông thấy hoa hồng xanh đấy, nó huyền bí và lãng mạn làm sao, hai tay tôi chắp hờ thòng qua lan can, gió biển thôi mạnh làm tóc tôi bay nhiều.


Loading...

Chương 41

42 CHAP 41: CHẠM TRÁN HAY CHẠM TÌNH? “…” “…” …thình thịch thình thịch… …thình thịch thình thịch… … Chuyện quái gì đang diễn ra thế này, tình huống này có thể gọi là…cụng đầu không??? Tình cảnh hiện tại là tôi và tên Chun là đang chạm trán nhau một cái “kịch”, sống mũi của tôi và hắn cũng chạm nhẹ vào nhau “*sững sờ…sững sờ…trợn to…*” “*đứng hình…đứng hình…sắc lẻm…*” Zời ạ! Bây giờ trán và mũi tôi đang chạm trán và mũi hắn, còn thiếu…là đủ bộ! Sao đây!?! Sao hồi hộp, căng thẳng, đau tim quá zậy nè!!!??? Tôi và hắn bây giờ là…cực sát!!! Sát tới mức độ tôi có thể trông thấy cả lỗ chân lông trên gương mặt không tì vết của hắn, mùi hương kẹo ngọt ngào như đang quấn quanh tôi, đôi mắt đen láy, hàng mi dài, lông mày rậm, đôi môi…đôi môi…đôi môi……căng thẳng quá!!! Căng thẳng tới nỗi tôi muốn nhắm mắt mà cũng không thể khép mi lại được…hoàn toàn bất động… …bốn mắt nhìn nhau… …hồi hộp… …căng thẳng… …tiếp tục nhìn…trân trân… …đổ mồ hôi… …bất động…>>bị đơ… “…Ơ…hơhơ…đau…đau không???” tên Chun mặt vô cảm nhận lắp bắp cái gì đó rồi bật ra, tựa lưng vào bờ tường bên trái tôi “…cứng đờ…cứng đờ…” “…căng thẳng…căng thẳng…” … … … … (năm phút tưởng niệm) Không gian yên lặng đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ nhẹ phía xa xăm và tiếng gió lùa qua hàng dừa xào xạc, chưa hết, còn tiếng…tim đập nữa…không phải chỉ riêng quả tim đang bất động…nhịp đập vang lên từ lồng ngực chàng trai đang toát mồ hôi bên cạnh (mặc dù gió thổi muốn “bay nhà”!!) … … … …(thêm năm phút tưởng niệm) “E…E hèm! Sao…sao đơ ra vậy???” một giọng trầm trầm phá tan bầu không khí “rùng rợn” nãy giờ “…” mới được “gọi hồn” về nên tôi thoáng giật mình…nhưng vẫn chưa hết bất động, miệng cứng đờ, muốn trả lời cũng không trả lời được, chỉ quay qua e ngại nhìn tên Chun, bắt gặp ánh mắt của hắn nên tôi vội cúi gằm mặt (cử động cổ được rồi!!!) “Tôi…tôi chỉ…chỉ muốn…đập vào đầu cô một cái đau điếng như hồi đó cô cụng đầu tôi để trừng phạt thôi, không…không…hoàn toàn…không có ý gì!!!” một khuôn mặt ngượng đến đáng yêu…gì…gì chứ…mình đang nghĩ gì vậy??? Oái…mình đang nhìn lén hắn ta…!!! Sax…bất động (tập tiếp theo) “…” “Nói…nói thật mà! Sao cô im re vậy? Không tin tôi sao?” tên Chun bắt đầu nổi sùng “Không…không phải….


Chương 42

43 CHAP 42: TỬ THẦN LÀ THIÊN SỨ Sau một hồi cười quằn quại, tôi và tên Chun cùng rón rén bước xuống nhà bếp xử lí cái bao tử. Hồi nãy tôi ăn có mỗi con cá với một cái tua bạch tuộc, nên giờ đói lả người luôn.


Chương 43

44 CHAP 43: SO FUN Sáng hôm sau, à không, sáng nay chứ, tôi bị “nắm đầu” dậy bởi nhỏ Huyền. Hichic, mới có 9giờ à! Tôi thay đồ, VSCN xong xuôi thì “bay” xuống nhà ăn sáng, như hôm qua, những món ăn đều được chuẩn bị kĩ lưỡng và đẹp mắt từ bàn tay của các đầu bếp chuyên nghiệp đến từ nhiều nước trên thế giới, một bàn ăn thịnh soạn, một bầu không khí mát dịu của buổi sáng nơi đất biển, đã quá điiiii!!! Tôi phóng ngay vào vị trí duy nhất còn vắng chủ, cáo lỗi với mọi người vì đã xuống trễ, rồi lao vào… “ăn ngay”…Một bữa ăn sáng ngon ơi là ngon, nhưng từ nãy tới giờ, anh Minh cứ im re, không thèm nói một câu, ánh mắt cũng khác thường ngày, lạnh hơn, có chút khó hiểu, không lẽ anh ấy vẫn còn giận chuyện tối qua? Nhưng mà lúc đó anh Minh đã cười với mình rồi còn gì, cũng đâu có giận nữa, hay là, tại phát hiện ra sự “mạnh mẽ quá xá” của mình vì đã đạp cho tên Chun kia một cú nên anh ấy quyết định cách li với mình để lường trước hậu quả ta???!!! – tôi nhìn anh Minh chằm chằm, trong đầu hiện lên hàng loạt suy nghĩ… “Nhìn anh ghê thế, em ăn đi!” anh Minh không thèm nhìn tôi một cái, buông câu lạnh toát làm “héo” hết tất cả sự sống vốn đang sống trên thế giới.


Chương 44

45 CHAP 44: CÓ THỂ COI LÀ VẬN MỆNH? Chúng tôi leo lên một ngọn núi, những bậc thang bằng đá từ bước thấp tới bước cao khiến bốn người bọn tôi mệt lả, ngọn núi này dùng để ngăn cách vùng biển chúng tôi đang ở với thành phố Nha Trang, nghe nói, đây là một nơi rất khó tìm nên cũng không nhiều người leo núi ở đây, một khi đứng trên đỉnh núi này, quang cảnh thành phố biển và hoàng hôn sẽ hiện lên trong vô vàn thơ mộng và lãng mạn, vì thế, ngọn núi này có tên là Sunny, nếu ai ngắm hoàng hôn nơi đây, điều ước sẽ hóa thành sự thật, chuyện ấy thì ai trong chúng tôi cũng đều biết rồi.


Chương 45

46 CHAP 45: ĐỪNG RỜI BƯỚC Thôi nhìn Chun và Huyền…Một loạt suy nghĩ khác lại ùa về…Thật sự, tôi không thể nào yên tâm được khi để nhỏ Huyền về một mình, con nhỏ là Best Friend của tôi từ thời cấp 3 rồi, thân thiết hơn mọi người, nó biết cả tôi lẫn những điều về tôi, tôi cũng thế, mà đã là Best Friend thì làm sao có thể bỏ nhau trong lúc khó khăn được chứ, không đành để nhỏ thế này… “Thôi, hay tụi mình xuống núi đi, Huyền không thể tự đi xuống được đâu, ngày mai chúng ta đi chơi cũng được!” tôi nói “Thôi, Huyền…Huyền có thể tự xuống được…mọi người đừng nên vì Huyền mà làm lớn chuyện, đau một tí là hết thôi, cái này chẳng thấm thía gì lắm đâu, mọi người cứ leo tiếp đi, Huyền ngồi đây một lát rồi về, không sao đâu! Đi tiếp đi nha, nha!” nhỏ Huyền cười gượng gạo, thều thào nói không ra hơi.


Chương 46

47 CHAP 46: HOÀNG HÔN Tiếng gọi đó là của…anh Minh… “Em để anh đưa Huyền về được rồi! Chun, cậu ở lại với Như đi!” giọng nhẹ nhàng của anh Minh lại vang lên, anh ấy sao thế? Đang từ chối tôi à? Không lẽ, anh ấy hiểu tôi đang nghĩ gì sao? Không phải thế chứ? Nhưng tại sao anh Minh không để hai người bọn họ bên nhau?.


Chương 47

48 CHAP 47: LOVE RAIN Cái tên Chun thần kinh kia tự dưng xắn lưng áo đằng sau lên để lộ gần hết một phần lưng dài và rộng khiến tôi nhất thời không kiểm soát nổi mà la lên bài hải “Anh…anh…đừng nói là anh muốn tôi…tôi liếm vết thương cho anh đấy nhé?” tôi lắp bắp, vừa nói vừa xê xa hơn khỏi cái tên thần kinh phân liệt nửa Thần chết nửa động vật kia “…” “…” “Sao còn không mau tay.


Chương 48

49 CHAP 48: BEAUTY AND THE BEAT… …rào rào rào… … … …lách tách…lách tách… …vùuuuuuu… …lách tách…lách tách… … …yên bình… …ấm áp… …thanh thản… … “…nheo mắt…dần mở…mở to…” … Sáng rồi à!.


Chương 49

50 CHAP 49: HAND IN HAND Tôi rượt theo tên Chun chết bầm từ nãy tới giờ mà vã cả mồ hôi! Đi gì nhanh thế, lúc nãy với tay định đánh hắn mà mém lộn cổ rồi…Hừ… Bây giờ tôi và hắn ta đang đi song song với nhau, không nói gì…nhưng không khí có chút ấm áp, vui vẻ, và an tâm…tôi không hiểu sao nữa…trong thời gian qua, cứ hay nghĩ tới hắn, mặc dù đang đi bên cạnh nhưng vẫn cứ nghĩ tới, cũng giống như bây giờ đây…tôi đang tò mò, không biết hắn đang nghĩ gì, không biết hắn có đang cười không, hay vẫn lạnh tanh khuôn mặt như ngày nào…haizz, không thể nhìn trộm được, xấu hổ lắm, nhưng muốn quay sang nhìn hắn quá đi mất, bứt rứt sao sao ấy, đi bên cạnh mà không nhìn mặt hắn thấy lo lo, à không, khó chịu, cũng không nữa…sao ta??? Là sao ta??? (là sao ta? Nói chung là … đó, héhé!) Sao nãy giờ im lặng quá vậy nè? Mình có nên bắt chuyện trước không? Hồi nãy còn giỡn hớt vui lắm mà, tức nữa, sao giờ bình thường lại rồi, cái tên này, lúc nóng lúc lạnh không biết đường nào mò! Hừ… “…” … …một cảm giác… …tê tê… …rân rân… …hồi hộp… …bối rối… …đứng tim… …tay tôi… …ấm hơn… …như có luồng điện chạy qua… …một cảm giác chỉ xẹt qua trong giây tích tắc… …tay tên Chun…quẹt vào tay tôi…chỉ đúng một giây…nhưng điện chạy qua người là hơn cả một giây cơ đấy… …đứng im… …đứng im… …cùng bất động… … … … “E hèm! Sao…sao không đi tiếp vậy?” một giọng nói trầm vang kế bên tai tôi “…Ờ…ờ thì…đi…mà anh sao cũng đứng im re vậy? Thôi…đi đi…” bối rối bỏ đi trước… …1 nấc thang… …2 nấc… …3 nấc… …4 nấc… …5 nấc… “…” (một hành động vô âm thanh, nhưng lại gây lên bao tiếng động hỗn độn trong lòng 1 người, à không, cả hai người chứ!) “…” …thình thịch… …thình thịch… …bàn tay chợt nóng lên… …điện chạy toàn thân khiến tôi tê điếng… …ấm… …tay… …nóng hừng hực… …luồng điện nóng chạy từ tay đến tim và lan tỏa khắp người tôi… … “…nhìn trân trân…” không biết nên làm gì, tôi như mất dần lí trí, chỉ biết nhìn người chủ của hành động kì lạ vừa rồi và nhìn đến đứng tròng… “…tay cô lạnh…!” Một câu…chỉ một câu trống rỗng, không đầu không đuôi, như muốn giải thích cái hành động vừa rồi,…tay trong tay với tên Chun…tên Chun nắm chặt tay tôi rồi đút vô túi quần của hắn, khuôn mặt hắn vô biểu cảm, ánh mắt có hơi lúng túng nhưng bị một lớp “băng lãnh” phủ lên nhằm che đi điều đó (đáng tiếc là đã bị Tuệ Như phát hiện!) …tay trong tay… …bước song song… …tôi…không thể kháng cự lại….


Chương 50

51 CHAP 50: NÚT “START” CHO CUỘC TÌNH TAY BA Cuối cùng chúng tôi cũng “hạ cánh” được xuống sân bay cá nhân của tập đoàn Huyền Minh, haizz, nãy giờ ngồi trên trực thăng căng thẳng muốn chết, có cảm giác như tôi đang là tấm bia đỡ đạn bất cứ lúc nào nếu như hai người con trai bên cạnh muốn choảng nhau, mặc dù họ không có ý định đó, tôi nghĩ vậy, nhưng cảm giác vẫn cứ “lâng lâng”!!! Chúng tôi không quay về biệt thự mà “phi” thẳng về Thành phố Hồ Chí Minh luôn, nhỏ Huyền đã về trước và đang ở nhà “ngon giấc” sau khi nhận được tin báo tôi và tên Chun an toàn!!! Đứng trước cửa sân bay… “Về thôi!” tên Chun đang đút tay vào túi quần, nhìn tôi liếc mắt ra hiệu “let’s go” “Hả???” hơi ngạc nhiên “Điếc à! Đi về!” “Nhưng về bằng gì, anh Minh đang đi lấy xe mà! Đợi tí đi!” “Không! Đi bộ!” … “Lên xe thôi!” anh Minh lái chiếc xe “thiên sứ cánh trắng” của mình chạy trước mặt hai chúng tôi, gián đoạn cuộc nói chuyện… “Chúng tôi sẽ đi bộ!” tên Chun phán một câu “xanh rờn”…Ặc, có lộn không đấy? Từ đây “lết xác” về đến nhà bằng xe thôi cũng đã hơn 20 phút, nói chi là đi bộ, hắn ta thì thích bay lúc nào thì bay, còn tôi, người chứ có phải “đồng loài” với hắn đâu mà nói nghe “tỉnh như mơ” vậy trời???!!! “Nếu cậu thích thì cứ việc, nhưng Tuệ Như, em lên xe anh chở về!” lại thêm một câu “xanh lè”! Cái quái gì vậy nè! Hai người này đang tính áp đảo tinh thần tôi đấy à? Nãy giờ căng thẳng đủ rồi đấy! “Lên xe thôi!” “…nhìn…nhìn…” “…mặt ngu…mặt ngu…” …(bé Như chọn “đi tiếp” hay “dừng cuộc chơi” đây???) …Sau một hồi vật lộn với mớ chất xám hóa đen trong đầu…tôi phán một câu “xanh rờn lè”… “Ơhơhơ!!!” (~.


Chương 51

52 CHAP 51: FALL IN LOVE …lơn tơn đi theo tên Chun tìm đến quán phở mà hắn ta vừa mới “phóng tầm mắt” và nhìn thấy…kết quả của cuộc “đi bộ đường dài” này là… “QUÁN PHỞ ĐÓNG CỬA TRONG BA NGÀY” … “rầm…ầm ầm…xoảng…bốp…cốp…lách cách…”… - âm thanh đổ nát của “tâm hồn” “Xui quá!” “…” hố đến cứng miệng…tôi đó… “Xem ra số chúng ta không được ăn rồi! Về nhà thôi!” tên Chun phán một câu tỉnh bơ rồi “thong thả” đút hai tay vào túi quần bước đi, để lại… “đống đổ nát” đang há hốc như chờ cho có người tốt bụng nào tới và “nốc” thứ gì đó có thể ăn được vào mồm… “Còn không mau đi!” “…” tên “lé” này!!! Làm ình lên mây rồi đạp xuống đất liền là sao??? Hichic, bụng đang đói cồn cào còn bị hố nữa! Trời ạ!!!!!!!!!!!!!!!!!!! … …Một lúc sau…à không…một của một của một của một…lúc sau… …Trên con đường gần về tới Happy Day…mấy cánh hoa giấy cuốn theo chiều gió bay ngang qua mặt tôi…cái bản mặt phê phờ phẫn của tôi…rồi “đập vào” mặt tỉnh như ruồi của tên Chun…hừ, việc duy nhất tôi muốn làm là “nối đuôi” theo mấy cánh bông giấy đó để “nả tới tấp” vào khuôn mặt “thiên thần chết” của tên kia! Nãy tới giờ, à không, “mấy thế kỉ” vừa qua tôi muốn rụng rời thân xác luôn, mà hắn cứ ung dung như chưa bao giờ được ung dung vậy! Trên đường đi còn “thong thả” nhìn tôi cười ngạo nghễ nữa chứ! Đồ thần kinh, tôi thì mệt đến không nói được gì, còn hắn thì…hừ, vừa mệt, vừa phải “đấu tranh tâm lí” để không phải lao vào bóp chết hắn, vừa phải “câm nín chịu nhịn” những lời châm chọc của hắn! Giỏi lắm, đợi ta “hồi phục trạng thái sức khỏe” thì mi biết ta!!! (ai biểu chọn đi bộ zới người ta làm gì!!!)… …Sắp về rồi…ráng lên… - lần thứ n tôi tự nhủ…mà thực sự là sắp về rồi, qoẹo sang con hẻm nữa thôi là tới rồi!.


Chương 52

53 CHAP 52: ĐỒ DỄ THƯƠNG, TÔI THÍCH ANH “Ông ta!” tên Chun dựa lưng vào thành ghế đá, ánh mắt có vẻ hơi đăm chiêu!!! “Ông ta nào? Nói rõ ràng ra coi! Mà hồi nãy tôi có thấy ai đâu!” tôi ngồi tướng “bà tám” hai chân xếp bằng lên ghế, quay sang hướng tên Chun kế bên đang “ung dung thông thái” “Vớ vẩn, bộ cô tưởng muốn thấy Thần chết chính gốc dễ lắm hả?” …mặt ngu… “Người đó có quan hệ thế nào với anh mà anh sợ thế?” “Ông Zon, ba Lui!” “Sax…Phụt…Ặc…!!!” tên này có bị hâm hay hấp gì không đấy, ba Lui thôi mà làm quá à! Lui bây giờ la bạn tôi rồi, ông ta là ba bạn tôi, ảnh hưởng gì tới tính mạng đâu mà làm nghiêm trọng thế, đã vậy còn cướp…cướp…AAAAAAAAAAAAA…tên bỉ ổi “Ông ta kinh khủng ngang ngửa mẹ tôi đấy!” đang định bay vào túm cổ hắn lên gối, ai dè, hắn phán một câu làm tôi đơ 1 giây sau đó thì… “Phụt!!!” (Tuệ Như chơi dơ quá…) “Này này này!!! Gớm quá đi!!!” tên Chun la bài hải “Anh…anh đừng nói…là…ông ta đến đây…để…để….


Chương 53

54 CHAP 53: DẠO TÌNH Sau khi đầu óc tôi đã trấn tĩnh phần nào sau cái suy nghĩ “khốc liệt” vừa rồi của mình, tôi mới chỉnh lại vai ba lô rồi chuẩn bị bước vào cổng trường… “Tin…Tin…” – tiếng còi xe bấm inh ỏi làm tôi bất giác quay lại… …là tên Chun, hắn ta chạy chiếc xe ban nãy, một tay vịn vô-lăng, một tay thòng ra ngoài cửa xe, mặt cười láu cá chắc là đang nhìn tôi, tôi tiến đến chỗ hắn, tim có hơi đập mạnh vì hồi nãy mình vừa mới nghĩ… Chun đẩy cửa xe bước ra, đương nhiên là trong cái bộ mặt kinh ngạc sau đó thì thích đến rồ thét của mấy nữ sinh trước cổng trường và mấy “bà tám” vừa từ trong trường ra hóng hớt.


Chương 54

55 CHAP 54: TANGO VỚI TÔI NÀO! Đứng yên và nghe tim mình đập…phải…việc duy nhất tôi có thể làm là vậy…Bây giờ tôi đang rất rối ren, không suy nghĩ được gì…nhưng khi ở bên tên Chun tôi không có cảm giác ấm áp, được quan tâm và hạnh phúc như khi bên anh Minh, thay vào đó, tôi thấy mình nhẹ hơn…có cảm giác như có thể bay…bay tới một nơi mang hai chữ “thiên đường” Chun buông tôi ra…tôi sững một lúc khi nhìn vào đôi mắt mang nặng màu tâm trạng của hắn, Chun không nói gì, nhìn tôi, rồi lại nhìn thẳng phía trước… “Khi nãy tôi tới trễ,…gặp mẹ và ông Zon! Kinh khủng!” giọng Chun nặng nề “Anh nói gì?” “Tôi nói đừng động vào người con gái của tôi!” Chun nhìn tôi…khiến tôi… … … … Tôi lúng túng…không dám nhìn vào mắt hắn… … Chun bỏ vào trong xe, đóng cửa lại…hắn bật đèn xe, nhấn còi inh ỏi khi tôi đang đứng chắn ngay trước xe, hồn thì đang ở đâu không rõ… Tôi mở cửa xe và vào trong… … Tôi và đến nhà…không thay đồ…không ăn cơm…không tắm…tôi ngủ… …em thích Chun?.


Chương 55

56 CHAP 55: ĐOẠN GIÔNG BÃO CỦA ĐIỆU WALZ NHẸ NHÀNG “Ồ hố! Hất đổ luôn à! Ôi, Như bao dữ nhé! Tặng cháu một giải can đảm đấy! Nếu đã có gan làm thế thì ngon mà dọn đồ về đây ở đi! Dù sao L-Style sớm muộn gì cũng là của mày, nhà này cũng chuyển giấy tờ ày rồi, ngại gì nữa!” ông già lên mặt, vênh váo nói như tát nước lạnh vào tôi “Ông nói gì? Nhà nào của tôi?” tôi shock đến mắt trợn trắng dã lên “Còn nhà nào nữa! Tao thay mặt tất cả nói ày biết luôn, bà già đã chuyển căn nhà này đứng tên mày rồi! Người mẹ hờ yêu quý của mày cũng lo liệu “phi” luôn căn ổ chuột bán burger luôn rồi! Từ mai dọn về đây ở, hiểu chửa? Mà tao nghĩ chắc mày không làm tao phụ lòng đâu nhỉ? Căm ghét người nhà này thế cơ mà! Hơhơ!” một khuôn mặt cười nham nhở và hèn hạ “…” “Như! Con bình tĩnh nghe mẹ nói! Mọi chuyện không như bác Tư nói đâu! Bình tĩnh đi con!” mẹ tôi vội rời khỏi ghế sofa, đứng dậy, lấn chỗ ông ta, nhẹ nhàng nói với tôi “Mẹ nói con nghe, mẹ bán nhà rồi à?” tôi nhìn thẳng vào mắt mẹ “…Ừ…Mẹ cũng đang định nói với con, bà ngoại ốm nặng, không thể mãi sống một mình ở Hà Nội, nên các bác bảo ngoại về nhà, gọi luôn mẹ về chăm sóc ngoại!” “Được, đơn giản thôi, mẹ dọn đồ về sống ở đây, chuộc lại căn nhà đó cho con!” “Con về nhà ở với mẹ đi!” “Không đâu, cùng lắm con ở nhà trọ! Hơhơ, ở trong căn nhà dơ bẩn này sao? Không hề! Ba con mất bọn họ có qua hỏi thăm câu nào không, bảo ba bị bệnh truyền nhiễm rồi chết bất đắc kì tử sao? Hơhơ, tất cả chỉ là ngụy biện, đừng tưởng con không biết, con biết tất, lúc mẹ ruột con đang trong cơn nguy kịch, bọn họ không một ai đến bệnh viện xét nghiệm hiến gan dù chỉ một mm, thẳng tay đá văng gia đình con ra khỏi nhà khi biết mẹ con bị bệnh, nhẫn tâm thế, thú tính thế, mà mẹ bảo con ở chung sao? Đây chẳng qua chỉ là cái sở thú thu nhỏ mà thôi! Lũ người vô nhân tính! Bà ngoại thương con, phải, đúng vậy, nhưng trước kia, lúc con cần có người đứng về phía mình, có ai không, tự đứng lên bằng đôi chân của mình và tìm cách trả thù, phải, con đã từng muốn trả thù đó! Nhưng con nghĩ không đáng, dù có là đứa cháu duy nhất thì con cũng chỉ bên họ ngoại, mà có cho con cũng không thèm, tài sản à, danh vọng tiền tài cũng chỉ là rác rưởi, đối với con, không cần những thứ của lũ người đê tiện này!” tôi nói với hai dòng lệ uất hận “Bốp…Câm miệng ẹ…” …một cái tát… …hơhơ…một cái tát…cái đánh đầu tiên mẹ dành cho tôi…hôhô…vui thật… “Con không câm! Tại sao phải câm, bọn họ dùng hết thủ đoạn hèn hạ này đến mưu kế bỉ ổi khác để trừ khử con khỏi cái gia phả này, mẹ muốn con nói nhẹ nhàng sao?” tôi quay ngoát đầu lại như con rắn hung tợn, nhìn tất cả với ánh mắt chưa bao giờ căm phẫn hơn nữa “Bốp…Mày mà còn không câm, từ nay đừng gọi tao là mẹ nữa!” … … … “Mẹ thật quá đáng, hôm nay mẹ lại nói với con câu nói này vì những người bỉ ổi đó à! Được…tốt…dù sao Trần Tuệ Như đây chỉ là đứa trẻ mồ côi mà thôi! Hơhơ, vui quá! Hơhơ!” tôi đau đến điên rồi… “Mày…” “Bác gái!.


Chương 56

57 CHAP 56: MẤT TÍCH Tôi ngồi trên bậc thềm, đưa mắt nhìn những đợt nước đủ màu sắc đang phun ra theo đường uốn lượn rồi “rải” xuống mặt nước hồ Bán Nguyệt, chiếc cầu Ánh Sao cong cong, hòa vào sắc tối của bầu trời và ánh trăng mờ lặng hôm nay, thời gian cứ trôi, tôi ngồi thất thần nhìn về phía trước, hôm nay sao ở đây vắng thế nhỉ? Nói cụ thể hơn là chẳng có ai, chỉ có mỗi tôi và Chun, tôi im lặng, Chun cũng thế,… “Hết buồn rồi chứ? Đi thôi!” Chun chống hai tay ra sau, ưỡn người đổ về phía sau, ngoái đầu nhìn tôi nói “Đi đâu?” tôi hỏi “Chợ đêm!” … Và thế là…chúng tôi đi chợ…bây giờ là 10giờ, hôm nay tôi đành vô gia cư một hôm vậy, ngủ ngoài chợ luôn cũng được… “Áo rẻ - đẹp – bèo đêyyyy! Quẹo lựa quẹo lựa!” Tiếng rao lẫn tiếng ồn ào vây bủa khắp nơi, nơi này ngược với chân cầu Ánh Sao lúc nãy, người người tấp nập, chen chúc nhau mua đồ rẻ đẹp, còn hai tháng nữa mới tới Giáng Sinh, bốn tháng nữa mới tới Tết làm gì mà sắm đồ sớm vậy không biết…Nhưng ồn ào thế này cũng là liều thuốc có tác dụng cho cái bệnh buồn kinh niên của tôi đấy chứ! Tên này sao hiểu tôi thế nhể! Nói đi cũng phải nói lại, tuy tính tôi có chút ham hố thật, nhưng những nơi ngột ngạt thì cực kì ghét, có lẽ tên bày đầu vụ này cũng thế, mặt Chun nãy giờ nhăn nhó như khỉ nhai ớt, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mọi người, khiến mấy cô mấy bác “mồm nhồi mía” cũng hết dám mời vô quầy… “Sao anh biết nơi này thế?” tôi mở lời, tâm trạng vừa mới khá lên được một chút nên có thể vui đùa như “hôm nào” được rồi! Hèhè, tôi mau vui lắm!!! “Hôm nọ Lui dẫn anh đi! Thấy cũng vui vui, mà hôm nọ có thấy mấy cô em xinh đẹp hay lui tới đây nên dẫn em theo ấy mà!” Chun đút tay vào túi quần, vừa đi vừa nói, mặt vẫn “vênh váo tô cháo” như lúc nãy “Nè! Vậy là anh dẫn em tới đây để ngắm gái đó hả?” tôi hơi cáu lên rồi đấy, tên điên này “Chẳng phải em háo sắc lắm sao?! Dẫn tới đây cho thưởng thức sự đời còn muốn gì nữa! Hềhề!” “Hứ! Em mê gái hay anh mê đó!?!” “Sì! Ok, vậy nhé, em đứng đây đợi anh, anh đi cua gái tí nữa về, thế nhá!” Chun mặt hớn hở “Nè! Muốn chết hả? Anh ngon đi thử coi!” tôi dơ nắm đấm lên đe dọa “Chà chà! Giữ gìn người tình ghê quá nhỉ! Biết rồi biết rồi! Anh là hoa đã có chủ! Ok?” Chun cười nhăn nhở “Hừ” “Chọc em ghen dễ quá! Háháhá!” “Sì, ai thèm ghen mấy vụ ấu trĩ này! Sí, mà ở đây có thấy ai xinh đâu, toàn mấy nàng ăn mặc hở hang, trang điểm dày cả mấy kí, ai mà thèm ganh tị chớ!” “Coi kìa coi kìa, chậc chậc … mặt em nổi chữ GHEN to tướng rồi kìa!” Chun dí sát mặt vào mặt tôi, mở to mắt trêu chọc “Hai đứa, trời đất, thân thiết quá ha! Hai đứa đang quen nhau hả? Đẹp đôi ghê không, quầy cô bán áo đôi dễ thương mà rẻ lắm nè, vô đây cô hạ giá cho!” một cô trạc 40-45 tuổi, cười tươi ơi là tươi, nhìn chúng tôi đắm đuối làm tôi ngượng đến chín mặt.


Chương 57

58 CHAP 57: MỞ MÀN (a) Khung cảnh lờ mờ, đen tối dần hiện ra trước mắt tôi, một cảm giác bất an, bóng đêm tràn ngập khắp mọi nơi, có lẽ màu đen này khiến tôi sợ… “Tỉnh rồi sao?” giọng nói vang lên, có vẻ là một cô gái trẻ, nhưng sao giọng nghe lạnh thế?!? “…” ngó tới ngó lui, tôi phát hiện mình đang bị kẹp hai cánh tay bởi hai tên…đen thùi…lần này không ngờ tên cầm đầu lại là con gái, bọn L-Style này lại muốn đổi phong cách hay sao thế? Hừ, tầm thường, con gái à? Khỏe thôi! “Sao thế? Cô sợ à?” “…Cô là ai? Bọn họ trả cô bao nhiêu tiền vậy? Đây là lần đầu tiên tôi với cô gặp nhau, bọn râu ria kia chẳng làm được gì tôi cả, một lũ cùi chuối, mong rằng cô không làm mấy ông già ấy thất vọng” tôi cố giương mắt thật to để nhìn rõ người con gái trước mặt nhưng không thể thấy được, xung quanh chỉ là một màu tối đen… “Hả!?! Cô đang nói cái quái gì thế? Không hiểu nỗi, thôi thôi, khỏi nghe cô nói tào lao làm gì! Dẫn cô gái này theo ta!” giọng nói nghiêm nghị lạnh băng khi nãy đã được thay bằng…một giọng cáu kỉnh đáng yêu…sì! Đáng yêu sao? Bảo mình nói tào lao à??? “Khoan đã, bộ không phải mấy lão già đó sai cô giết tôi à?” “Khỏi nghe cô nói nhảm, đi thôi!” “Dạ!” hai tên “đen thùi” bên cạnh tôi đồng thanh.


Chương 58

59 CHAP 58: VẾT CẮT CỨA VÀO VẾT THƯƠNG Chiếc xe của anh Minh chở tôi chạy ra khỏi con đường hoa bằng lăng tím, ra đường lớn, những ánh đèn màu cam đượm buồn phủ xuống con đường vắng tanh, gió thổi vào cửa sổ xe, khiến tôi lạnh,…tôi nhìn đường, mệt mỏi, không đủ sức để nghĩ gì cả, ngồi bất động và chìm trong sự buông thả vô ý thức, đau đớn quằn quại… “…zịzzz…zịzzz…zịzzz…zịzzz…” … - Alô, anh đang trên đường về - … - Được rồi, anh biết rồi - … - Anh đang chở Như đây, Huyền đừng lo… - … “Mẹ em đang ở nhà anh, mẹ em tìm em từ tối qua tới giờ đó…” “…Mẹ…!!!” … Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng to cao, người phụ nữ mặc chiếc áo khoác len mỏng manh, đang đứng khoanh tay như chờ đợi một ai đó… “Xịch…xịch…” anh Minh mở cửa xe cho tôi “Như à! Con đi đâu mà giờ này mới về hả?” “…” “Con sao thế? Tại sao mặt mũi lại ra thế này? Trả lời mẹ đi con…Như à!” mẹ đưa đôi bàn tay ôm chặt mặt tôi, lắc lắc vai tôi, hỏi dồn dập với bộ mặt không thể nào lo âu hơn được nữa “…” “Cô à! Vào nhà trước đã, ở ngoài này lạnh lắm!” anh Minh nói … “Như! Đi đâu mà giờ này mới về, Như ở cùng anh Minh à?” Huyền đang ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế sofa, nghe tiếng bước chân liền tỉnh dậy, lo lắng hỏi “…” “Huyền à! Em dẫn Như với bác gái lên phòng đi!” “Dạ, em biết rồi…haizz…” Trước cánh cửa căn phòng… “Tôi muốn ở một mình, được không?” tôi thều thào “Như à! Con nói chuyện với mẹ một chút thôi được không con!” “…Khi nào ổn hơn con sẽ nói với mẹ, còn bây giờ con chỉ muốn ở một mình thôi” … “Rầm…” cánh cửa phòng đóng lại.


Chương 59

60 CHAP 59: NƯỚC MẮT BỒ CÔNG ANH. . . - Cô Trần Tuệ Như xin phát biểu vài lời đi ạ!. . . - Cô có tò mò về dì chúc không ạ? - Tổng Giám Đốc Lưu Minh Hùng ông sẽ tổ chức buổi đọc di chúc công khai chứ ạ? -Trưởng phòng Lưu Minh Khang ông thấy sao về việc hộ khẩu nhà họ Lưu bị công khai ạ? - Cô Trần Tuệ Như…Cô Tuệ Như nói vài lời đi ạ! … Phóng viên ồ ạt đổ vào bệnh viện mặc cho bảo vệ có ngăn cấm, cảnh sát cũng tới và đứng chắn trước mặt họ, hàng vạn câu hỏi được đặt ra, vấn đề họ đề cập tới bây giờ không còn đơn thuần là cái chết của chủ tịch L-Style mà muốn đi sâu hơn nữa, cụ thể hơn nữa về nội bộ gia đình họ Lưu! Hơhơ, tức cười thật, vui lắm sao mà muốn moi móc thế? Quá khứ của tôi hoành tráng lắm, muốn biết tới vậy sao?!?.


Loading...

Truyện cùng thể loại



Tìm Lại Tình Yêu - sweetmouse

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 41


Không Phải Em Không Lấy

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50


Mãi Mãi Cưng Chiều Em

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50


Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50



Kính vạn hoa - Tập 30 - Quán kem

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 10



Tam Nha Đầu, Làm Vợ Anh Nha

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 20