1 Tôi là Lâm, hai mươi mốt tuổi, đang là sinh viên năm thứ ba. Hiện tại tôi sống xa gia đình trong một căn nhà ba tầng riêng biệt và với các bạn thân từ bé của tôi.
2 Có ai đó đang rờ tay vào mặt tôi khiến tôi nhột nhạt, mở bừng mắt. Cái miệng cười tươi rói của Nguyên đập vào mắt tôi làm tôi tưởng cơn ác mộng đêm qua chưa chấm dứt.
3 Hai tiết tự học và cuối buổi là nộp bản vẽ về nhà lần trước, tôi mừng thầm trong bụng. Một vài đứa trong lớp vẫn phải lúi húi hoàn thành nốt bài tập. Vậy là mất đứt … hai tiết chơi xả láng rồi! Tôi khoái chí nghĩ thầm, được thảnh thơi như thế này cũng là do công tôi gò lưng trên bản vẽ suốt cả tối hôm qua… Kể cũng đáng công! _ Lâm… hoàn thành rồi phải không? Đấy là giọng thỏ thẻ chết người của cô bạn gái duy nhất trong lớp của tôi.
4 Tôi đang ngủ trưa thì bị giật mình bởi một bàn tay thô bạo … giật mạnh lấy tóc tôi. Bật người ngồi dậy, tôi đã biết chắc thủ phạm là ai, nhưng không gặp nụ cười … nhơn nhơn như mọi ngày mà là một gương mặt cau có chứa đựng một nỗi khó chịu cực điểm.
5 Bữa cơm tối diễn ra khá … ồn ào tấp nập. Ấy là tôi nghĩ thế bởi tôi thấy các đĩa thức ăn cứ vơi dần đi trong khi tôi cố ra sức … gắp. Có lẽ trong ba đứa con gái chỉ có tôi là … phàm ăn nhất mà thôi! May mà … không có ai để ý! _ Này… có bốn vé mời xem chương trình ca nhạc của trường tớ! _ Nguyên lên tiếng khiến cả bọn nhao nhao lên.
6 Cuối cùng tôi chọn buổi biểu diễn của Nguyên thay vì phóng xe tới “ Gió ngàn” như đã hẹn. Nguyên đi cả ngày chỉ về buổi tối để thay đồ và … hăm dọa tôi nếu tôi có ý định nào khác.
7 Buổi sáng khi mở mắt ra, tôi thấy mệt mỏi vô cùng, nửa muốn ngủ tiếp, nửa lại không… Tôi cố không nhớ đến những gì đã xảy ra ngày hôm qua, coi đó là một cơn ác mộng khủng khiếp không đáng được lưu lại trong đầu.
8 Nguyên đưa tôi về nhà ngay sau bữa ăn. Liếc nhìn đồng hồ, tôi mới giật mình, gần 4h chiếu rồi. Tôi không gặp ai ở dưới phòng khách nên không phải trả lời mấy câu hỏi kiểu tra vấn “ Mày đi đâu? Ăn sáng lan sang cả chiều à?”.
9 Tôi trải qua một kỳ thi cuối kỳ với một kết quả không tồi nhưng vì nó mà tôi đã sút đi hai kílô. Và tôi quyết định “ khăn gói quả mướp” về nhà” an dưỡng” mấy ngày cho đã đời.
10 Mãi tối mà bố tôi chưa về, tôi cứ thấy sốt ruột. Bình thì nhún nha nhún nhẩy trước gương chuẩn bị cho cuộc gặp mặt, thi thoảng nó liếc tôi vài cái, giục tôi đi chuẩn bị.
11 Sáng hôm sau, tôi gặp bố một chút trước khi ông đến trường. Bố gượng gạo hỏi về thi cử ra sao. Tôi biết bố không thích tôi học kiến trúc nên tránh nói sâu vào chuyên ngành của mình, cuối cùng, tôi chỉ dám nói kết quả kỳ thi vừa qua giống như những lần thi trước.
12 Tôi đang nhặt rau trong bếp thì có tiếng chuông gọi cổng, liếc nhìn đồng hồ một cái rồi tôi mới đi ra. Mới có gần 4h rưỡi chiều, chưa có… ma nào đi học về cả! Vậy ai kìa? Hiện ra trước mắt tôi là một cô bé, tôi dám chắc là một cô bé vì nom cô bé này khá là trẻ … phải kém tôi một hai tuổi chứ ít à? Cô bé xinh xắn với chiếc áo lông màu trắng ngà, mái tóc xoăn từng lọn màu vàng nhạt … Cô ấy cười, dịu dàng hỏi dù trong mắt là cả một … trời ngạc nhiên: - Chị cho em hỏi … đây có phải nhà anh Khang không ạ? Tôi cũng cười đáp lại: - Đúng rồi.
13 Tôi đang ngồi … ngáp ruồi bên cạnh mấy bức ảnh chụp các kiểu kiến trúc phương tây cận đại. Tôi không thể nào tập trung được vì cái đám ồn ào bên cạnh… bàn bạc về cái rét mướt đang vần vũ bên ngoài… Cứ nghĩ đến là đã rét run lên rồi! Hôm nay là đại hàn, lạnh buốt hết cả mấy đầu ngón tay khi … lỡ chạm vào nước.
14 Bố mẹ tôi lên, dĩ nhiên là không cùng lúc với nhau. Tuy vậy, ông bà cũng đã không tỏ thái độ … ghê gớm gì lắm trước mặt tôi. Mẹ xoa xoa lên bụng tôi, dù là qua một lớp áo và một cái chăn dày nhưng tôi vẫn cảm thấy sung sướng lắm lắm, giống hệt như hồi bé khi tôi bị đau bụng.
15 Hôm nay là ngày tôi được xuất viện, còn cái cậu Bách Khoa kia thì phải ngày mai dù rằng vết mổ của cậu ta đã lành từ lâu. Tôi dậy rất sớm, dọn dẹp đồ đạc với một vẻ thận trọng vô cùng vì không muốn đánh thức bà bác và người bạn cùng phòng dậy.
16 - Alo. . . - Chuẩn bị đi. . . 5 phút nữa chúng tớ qua rồi tụi mình đi chơi luôn! Nguyên cúp máy không để tôi kịp phản đối gì. Hôm qua mới về, hôm nay đã rủ đi chơi rồi.
17 Chúng tôi gửi xe lại nhà một người quen ở bến phà Bính, nhảy lên con tàu cánh ngầm trắng để đến với Cát Bà. Gió biển thổi lồng lộng, con tàu lướt qua vô số những đảo to, đảo nhỏ và những hang động kỳ vĩ.
18 Tôi trở thành một kẻ mang tội nặng trong những ngày tết và bị coi là … nô lệ của cả bọn … chỉ vì tôi quá tốt bụng! Số là vào đêm cuối năm, cả bọn kéo nhau ra đường, đến trước của Nhà hát lớn để xem ca nhạc.
19 - Bà chị ngốc! Mau dậy đi! Sao sáng nào cũng phải gọi dậy vậy hả? - Im đi… cho tao ngủ! - Tôi kéo lại cái chăn vừa bị thằng em lôi ra khỏi người… - Anh Khang đang chờ chị kìa! - Bình lại giật mạnh cái chăn ra… Gió lạnh lùa vào làm tôi tỉnh cả người.
20 Tôi đẩy cửa bước vào phòng Thương, nó vẫn còn đang say giấc nồng trên chiếc giường … công chúa xinh xắn. Nghe mẹ nó nói rằng hôm qua nó đã ôm một chồng phim Hàn Quốc đến gần sáng, tôi lia mắt quanh để kiểm chứng.