1 "Chào mừng các bạn đã đến Học viện Quốc tế Nam Hải. Tôi là Tạ Y Nhiên-đại diện cho học viện nhiệt liệt chào mừng các bạn đến với Nam Hải!" Cô đứng giữa hội trường giọng nói dõng dạc, cuối đầu chào.
2 K lái xe đi đến siêu thị mini gần khu chung cư mà mình sống. Hắn đang muốn mua vài lon bia để uống.
Y Nhiên ghé siêu thị gần nhà để tiện mua thêm ít trái cây.
3 "Tít tít tít"
Chuông báo thức lên tiếng, cô vung tay ném đồng hồ xuống đất. Mơ hồ ngồi dậy, vuốt nhanh mái tóc rối.
Chuẩn bị tươm tất, tay phải cầm ba lô mang vào, tay trái thì cầm miếng sandwich đưa lên miệng nhai.
4 Nụ cười của ông Thái có chút cứng đờ. Đứa trẻ này bị làm sao vậy? Không nhận ra ông nội của bạn trai mình thì chí ít cái tên cũng phải rõ chứ? Hay là đứa cháu trai của ông không nói cho con bé biết tên thật?
"Vậy cháu biết K chứ hả?"
Cô lại một lần nữa lắc đầu.
5 Giọng nói này đương nhiên cô nhận ra. Là tên biến thái? Xoay người đối diện với kẻ kia, đến chết cô cũng không thể ngờ nổi người cứu cô lại là hắn! Cứ nhìn hắn lại nhớ đến sự việc vừa rồi.
6 Bế cô gái này trong tay, anh dường như không hề cảm thấy một chút nặng gì cả.
"Cân nặng cô là bao nhiêu đấy?"
Đưa gương mặt nhăn nhó vì đau của cô mà nhìn hắn.
7 Bắt đầu ngày mới, hôm nay là buổi thi đầu tiên của AFF. Cô mặc một bộ váy trễ vai màu trắng, chân mang đôi giày cao gót đế vuông độ cao đổi giày khoảng tầm 7cm.
8 Y Nhiên đi ra đại sảnh của khách sạn. Ở đó đông người, trên tay bọn họ cầm băng rôn cùng biển tên hò reo,cuồng nhiệt. Đi lại chỗ tiếp tân để thỏa chút hiếu kỳ.
9 Trái tim anh được phủ xanh bởi câu nói đó. Cứ như có đốm lửa nhỏ lóe sáng giữa biển lạnh. Nhìn lại quảng thời gian trước kia, anh chưa từng nói chuyện với con gái quá ba câu nói, chưa từng quan tâm hay nhờ vả bất kì một người con gái nào.
10 "Nếu không có thì sao em lại đỏ mặt?"
Y Nhiên liền vội đưa tay lên sờ mặt, mặt của cô thật sự đỏ? Nhìn vẻ mặt của cô như vậy thật khiến cho đối phương thêm phần thích thú.
11 K nhìn Lục Khiêm, nét mặt của cậu ta vẫn điềm tĩnh nhìn anh không mấy khác thường.
"Cậu sao còn ngồi đó?" Cuối cùng cũng không thể chịu đựng được gương mặt kia.
12 Thì ra nhà của anh và nhà của cô chỉ cách nhau một bức tường? Thì ra anh chính là người hàng xóm mà lâu nay cô chưa từng gặp? Chỉ biết gật đầu đáp trả rồi nhanh tay mở cửa đi vào bên trong.
13 Anh nằm trên giường, trăn trở hồi lâu mà vẫn không ngủ được. Hình ảnh người con gái đó ám ảnh anh đến mức trong đầu anh khó có thể nghĩ đến việc gì khác.
14 Chân dừng lại để nhìn cô gái nhỏ kia. Lời nói của cô khác nào đang nói anh là người đầu tiên bước vào cuộc đời cô chứ? Nếu đúng là như vậy thì người như anh xứng sao?
"Sao lại.
15 "Tôi trông thi không thể nào nói chuyện được. "
"Ai bảo cô phải nói? Cứ để máy đó đi!"
"Ờ. . . " Cô gật đầu rồi đi vào trong lớp.
Đặt điện thoại xuống bàn rồi tiếp tục xem đề.
16 Sau cái lần hắn ta hỏi thăm thông tin về cô thì nhiều ngày liền ở KN luôn có một chủ đề nóng đó là "Liệu đại tẩu trong truyền thuyết của KN có phải là Tạ Y Nhiên?".
17 "A Cẩu? Em không khỏe trong người sao?" Vẫn kiên nhẫn nhìn nó dưới gầm giường.
Gầm giường của cô khá nhỏ, chỉ vừa cho tay đưa vào. A Cẩu là con vật mà cô cực kì mến nên cô không thể nào dùng cây gậy để chèn ép nó ra cả.
18 Y Nhiên ngồi trong xe nhẹ nhàng vuốt lông bé mèo. Cô là quá tự tin vào sự yêu thương mà cô dành cho nó nên cô chưa từng đặt mình vào tâm trạng của nó để cảm nhận được một chút tâm tư của nó.
19 Một tháng trôi qua, Y Nhiên chỉ luôn đều đặn ở nhà mà không hề đi ra ngoài quá lâu hoặc nếu có ra ngoài thì đều sẽ mang A Cẩu bên mình. Bác sĩ căn dặn việc trị liệu cho A Cẩu chủ yếu dựa vào sự quan tâm, chăm sóc cho nó hằng ngày để cho nó có một cảm giác an toàn hơn và đồng thời cũng sử dụng dầu thơm dịu nhẹ để trấn an tinh thần của nó.
20 K nhìn thái độ của cô lúc này thật giống một hủ giấm chua. Điều đó lại khiến anh tiếp tục cười không tự chủ. Thật đáng yêu!
Sau khi đồ ăn được dọn lên bàn.