1 Trước khi đọc chương này tác giả khuyến cáo là nên đọc kĩ giới thiệu bên ngoài, mọi thắc mắc về nội dung truyện tác giả sẽ không giải thích gì thêm, cảm ơn.
2 Sau một hồi đấu võ mồm với thằng nhóc Dạ Tích Dương, cuối cùng thì cô cũng có thể tiễn tôn đại thần này về nhà rồi. Mệt phờ cả người, dù cho thân thể này có là kim chi ngọc diệp, lá ngọc cành vàng, nhưng mới cãi có vài câu mà đã mệt phờ người thế này thì đúng là hơi quá rồi, cần phải bồi dưỡng lại.
3 Sau khi cánh cửa phòng bệnh khép lại, cô không tài nào chợp mắt nổi. Có lẽ sự xuất hiện của Dạ Tích Phàm chính là lời cảnh báo cho cô biết rằng nơi này nguy hiểm hơn rất nhiều so với những gì cô đang nghĩ.
4 Tỉnh lại một lần nữa, bên giường cô lại xuất hiện thêm một cô gái khóc rấm rứt, không ngừng gọi tên nữ phụ nguyên tác.
Cô gái kia độ khoảng mười sáu mười bảy, khuôn mặt tròn tròn thật thà, cũng tạm xem là khả ái, nhìn thấy cô tỉnh dậy, cô bé càng la to hơn:
"Tiểu thư, tiểu thư, cuối cùng thì tiểu thư cũng tỉnh rồi, tiểu thư cho em xin lỗi, tại vì Phong thiếu gia bảo em là không làm ồn lúc tiểu thư bệnh nặng nên hôm nay mới đưa em tới.
5 Trong khu vườn tràn ngập ánh nắng mặt trời, một bé gái cười trong trẻo như tiếng chuông bạc, không ngừng chạy nhảy chơi đùa, như nhận thấy người đang đi tới, cô bé quay đầu lại, cười thật tươi, sau đó chạy về phía người đàn ông.
6 Một buổi sáng như bao buổi sáng khác, bạn nữ nào đó nhàm chán ôm gối ngồi trên giường bệnh không ngừng chuyển kênh ti vi. Cô đã xuyên tới nơi này hai tuần rồi a! Không phải tên Phong thiếu gia kia bảo rằng không có chuyện gì nghiêm trọng thì một tuần là cô có thể xuất viện rồi sao, vậy mà hôm nay đã là tuần thứ hai rồi, sao cô vẫn chưa được ra khỏi chỗ này?
Đã vậy ngay cả đi lại cũng mất tự do nữa, chỉ cần cô bước ra khỏi phòng nửa bước thôi là cái tên Phong thiếu gia kia liền làm bộ mặt hầm hố đi lẽo đẽo theo sau.
7 Trong lòng thì nghĩ thế thôi chứ cô cũng mặc kệ, dù sao nữ phụ này cũng mang bộ mặt như hát tuồng thế kia ra đường cũng bao nhiêu năm rồi, cô đi một chút chắc cũng không tới nỗi chết đâu nhỉ, dù sao cô cũng không muốn bị nghi ngờ, ít nhất là không bị tên Phong thiếu gia kia nghi ngờ.
8 Sau cái bữa khủng bố cô hôm trước thì phải nói tên Phong Dật Hàn này ngoan cực kì, vẫn cái bộ mặt như ai thiếu hắn mấy trăm triệu không trả nhưng không suốt ngày đi rình mò cô nữa, cũng không dùng cái bộ mặt bặm trợn đi kè kè sau lưng cô.
9 "Mạc Nhiên, nhớ tôi không nào?" bạn nam nào đó hớn hở đá bay cửa phòng, trên mặt là nụ cười tới tận mang tai, trên tay cầm một mớ đồ ăn vặt mà cô thích.
10 Dạ Tích Dương nhìn chằm chằm vào cái tay đưa ra của Du Tử Nhiên, mắt tóe lửa. Còn bắt tay bắt chân nổi gì nữa, càng nhìn cái bản mặt tên này hắn càng thấy ngứa mắt.
11
Bạn nữ nào đó đang cắn chăn buồn bực, ông trời đúng là không thương cô chút nào! Nghĩ lại cái chuyện hồi nãy mà thấy ấm ức.
Số là bạn nữ nào đó suy nghĩ cả một ngày hôm qua, vắt chân lên trán vắt óc suy nghĩ thật kĩ, nhăn mặt nhíu mày, đau khổ quằn quại vẫn không tài nào nghĩ ra bản thân đã đắc tội gì với gia hỏa kia nên quyết chí sáng nay sẽ hỏi cho ra lẽ.
12 Nhìn bên ngoài nhà chính của Mạc gia chẳng khác nào một hoàng cung theo phong cách Tây Âu nguy nga tráng lệ. Nhưng vào bên trong mới thấy mỗi khu nhà có mỗi phong cách kiến trúc riêng biệt.
13 Không khí trong sảnh đang giằng co căng thẳng thì của phòng bật mở, mọi người đều hướng ánh mắt về phía cửa phòng.
Nhìn người đang bước vào kia, bạn nữ nào đó suýt phun nước trà.
14 Mãi cho tới khi lên xe về nhà, bên tai của bạn nữ nào đó vẫn không ngừng vang lên câu nói của bạn anh họ tà ác kia, hai đừa cùng trang lứa nên làm thân luôn á, trời ạ, sao hắn ta không trực tiếp lôi cô ra ngoài cắt tiết luôn cho rồi đi!
Bạn nữ nào đó không ngừng yy về tương lai đen thui màu mực của mình, khuôn mặt chẳng khác nào khỉ ăn ớt khiến bạn hộ vệ nào đó muốn không chú ý cũng không được:
"Tiểu thư có cần giúp đỡ gì không a? Sắc mặt của cô xấu quá! Không lẽ tiểu thư không vừa ý với yêu cầu của biểu thiếu gia?" một câu hỏi cực kì ngây thơ, cực kì có trách nhiệm nhưng với cái chất giọng đều đều lạnh nhạt kia thì chẳng khác nào một lời châm chọc đầy lộ liễu.
15 Đi theo sau lưng bạn mĩ nữ kia, bạn nữ nào đó cười tới típ mắt, ông trời cũng còn thương cô chán, không cần đi tìm cũng có người nhảy ra giúp đỡ nha!
Bỗng nhiên người nọ dừng lại, bạn nữ nào đó chỉ lo cười nhắm mắt nhắm mũi đập mặt vào lưng người ta, ai da, giờ cô mới phát hiện nha, con gái bây giờ phát triển ghê luôn á, em gái xinh đẹp thoạt nhìn chỉ mới có mười lăm là nhiều, thế mà cao hơn cả cô luôn ít nhất cũng phải mét bảy, chẳng bù cho cô, dù chưa xuyên hay xuyên rồi thì bệnh lùn kinh niên cũng không hết nổi.
16 Đẩy cửa bước ra khỏi phòng ban giám hiệu, bạn nữ nào đó không ngừng bi ai. Cô biết bản thể này có không ít người ghét nhưng không ngờ lại người gặp người ghét như thế.
17 Du Tử Nhiên đưa tay chỉnh nhiệt độ trong xe cao thêm một chút, rõ ràng đang là tháng ba mà, sao lại lạnh như đêm tháng mười vậy nè.
Liếc qua kính chiếu hậu nhìn hai bạn nhỏ phía sau, Du đồng học cũng phải thở dài trong lòng.
18 Bạn nhỏ Mạc Nhiên đơ mặt nhìn nữ chính, khụ, cô bàn tới vụ hủ chẳng qua là vì nghĩ con gái bây giờ 10 người thì hết 6 người là hủ nữ rồi, muốn thân nhau hơn thì bàn tới cái chuyện này a, dù sao con gái với nhau mà bắt trúng đài thì có mà nói tới mai, nhưng mà.
19 Từng tia sáng ấm áp chiếu qua khe cửa vẽ ra một bức tranh ấm áp, trên giường, một thiếu niên cương nghị đang nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt như được thượng đế tạc khắc, lông mi dài cong vút khẽ động đậy, đôi mắt phượng câu hồn hiện ra sau rèm mi thật dày.
20 Mấy ngày sau đó bạn nhỏ Mặc Dung không đi học vì ở nhà dưỡng bệnh, nhưng điều đó không có nghĩa là Mạc đại tiểu thư cũng ở nhà luôn.
Buồn chán nằm bẹp trên bàn, mấy hôm nay tên nhóc Phượng Mặc Dung kia không đi học làm cô cảm thấy rất buồn chán a, đôi khi thấy hắn thật phiền nhưng bây giờ hắn đi mất lại thấy thiếu thiếu.