21 Ánh đèn trong sảnh vụt tắt, giữa sự nhốn nháo của mọi người, một giọng nói trong trẻo như thiên âm cất lên khiến con người ta ngây dại.
"Xin mọi người hãy bình tĩnh.
22
Mãi cho tới khi Dạ Tích Phàm đi khuất, đôi lông mày của cô cũng không thể giãn ra. Quyết định lần này liên quan tới số phận của cô, nên đồng ý hay không đây? Nếu không đồng ý, cô có thể phải sống dưới lớp mặt nạ này suốt đời, không có bất cứ cơ hội quay đầu nào, nhưng nếu đồng ý, đồng nghĩa với việc cô mang sinh mạng của mình ra đánh đổi, thắng thì cô có thể đường đường chính chính bước ra ánh sáng, còn thua.
23 Ánh trăng huyền ảo càng khiến hai cái bóng đang đổ trên những khóm hoa hồng kia thêm phầm kì bí, hai bóng người một cao một thấp thong thả rảo bước trên con đường hẹp, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
24 Sáng hôm nay có một chuyện lạ xảy ra ở nhà Mạc đại tiểu thư a, người hầu trong nhà không ngừng lén lút hướng ánh mắt nghi hoặc về mấy vị đang ngồi trên bàn ăn kia, phải nói là trừ Du hồ ly suốt ngày cười trên nỗi đau của người ta cùng vị loli giả Hàn Du luôn trưng bày vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội ra thì phải nói.
25 "Thả tay tôi ra!" Mạc Nhiên khó chịu gắt lên, tên này bữa nay trúng phải gió độc gì vậy trời, đang yên đang lành lại đi kiếm chuyện là sao, đã thế còn kiếm chuyện ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này nữa chứ, thật tình, cô cũng không rảnh mà điên cùng hắn đâu!
Thấy cô có vẻ phản kháng, không hiểu sao trong lòng Phượng Mặc Dung khó chịu như có con gì đang đốt ấy, lực tay càng tăng thêm mấy phần.
26 Đau, đau quá! Đây chính là từ duy nhất cô có thể nghĩ được lúc này. Toàn thân cô đau nhức như muốn vỡ ra vậy, thân thể vô lực khiến cô không thể suy nghĩ bất cứ gì.
27 Dạ Tích Dương đạp văng cả cửa phòng cấp cứu, chết tiệt, cô càng lúc càng lạnh càng lúc càng giống một cái xác, khuôn mặt trắng bệt không chút máu, rốt cục thì khi không có hắn bên cạnh cô đã trải qua những chuyện gì chứ?
Mọi người trong phòng đều đưa mắt về phía hắn, hừ, bộ không thấy trên tay hắn còn có người cần cấp cứu gấp sao, còn đưa mắt ra nhìn cái gì, hắn đang gấp muốn chết được đây này.
28 Ba con người đang ngồi trước phòng bệnh không hề để ý trong mắt của ông bác sĩ vừa thông báo với mình lóe lên tia giảo hoạt, trò này có vẻ vui ấy nhỉ!
Thong thả đi vào một góc khuất, lớp mặt nạ da người được tháo ra lộ ra gương mặt loli khuynh quốc khuynh thành, đôi mắt thường ngày ngoan hiền cũng lóe lên tia giảo hoạt.
29 "Tôi đồng ý, nhưng với một điều kiện!"
Người bên kia đầu dây nghe thấy giọng nói tràn ngập chắc chắn của cô thì có chút ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh sau đó lại trầm tĩnh giống như hắn đã lường trước được chuyện này vậy, trong giọng nói của hắn chứa đụng sự nghiêm túc như có như không.
30 Trong căn phòng tối, thiếu niên với dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt loli khuynh quốc khuynh thành thâm tím, khóe miệng rỉ máu tươi miễn cưỡng ngồi trên sàn nhà, trên cao kia là một người đàn ông trung niên dáng người rắn rỏi, khuôn mặt ông ta khuất sau màn đêm.
31 Ngoài trời, từng bông tuyết đang lất phất bay, cơn gió lạnh buốt như muốn cào xé tim gan không ngừng thổi qua những cành cây trơ trọi giữa mùa đông rét mướt.
32 P/s: mị nói trước, khúc đầu có H nhá, ai không coi được thì có thể lược bỏ, nội công của mị cũng chỉ tới đây thôi, vậy nên đừng chê mị viết thiếu muối, mị không biết đâu a! Còn nữa, vì lí do hiện tại mị đang bí ý tưởng cộng với mị đang có việc bận nên sẽ ra chương chậm một chút, chắc đầu tuần sau mới có chương, hãy thông cảm cho mị a.
33 Ánh nắng ấm áp hiền hòa chiếu từng tia sáng xuống hành lang dài và hẹp dẫn tới một căn phòng mang đậm phong cách truyền thống trong Mạc gia.
Thiếu niên tuấn mĩ đi sát sau lưng người hầu trước mắt, khuôn mặt người nọ như được người thợ khéo tay nhất gọt đẽo, khí chất hiên ngang toát lên không mấy phù hợp với gương mặt vẫn còn mang hương vị thiếu niên.
34 Đầu tiên là mình muốn gửi lời xin lỗi tới các bạn vì đã bỏ bê truyện trong suốt thời gian qua.
Hiện tại mị đã bắt đầu vào học, chắc các bạn từng trải qua rồi thì cũng biết, thời gian đầu đối với những sinh viên ở tỉnh lên thành phố là điều tương đối khó khăn, mình cũng là một người thích ứng không mấy tốt vì thế nên mọi việc càng thêm ba chấm, chính vì điều đó khiến mình không có tâm trí hay thời gian để tập trung viết truyện.
35 Căn phòng được bao trùm bởi một màu đen âm u mà mờ mịt, những tia sáng yếu ớt chiếu qua khe hở nhỏ giữa hai mảnh rèm thật dày không làm cái không khí u ám giảm bớt, ngược lại, càng khiến không khí quỷ dị trong phòng tăng lên.
36 Hoa viên của Mạc gia.
Thiếu nữ thanh tú xinh đẹp đưa ánh mắt linh lung, ngập nước ẩn chứa tia tình cảm mông lung mà da diết hướng về phía bóng dáng thiếu niên rắn rỏi đang tiến về phía mình.
37 P/s: sau một hồi viết mị chỉ muốn nói câu này để cảnh báo các bạn. . . anh ấy chưa thích chị nhé! Thế nên đừng kích động, đừng nghĩ lung tung, mị chỉ đơn thuần muốn viết sự hoang mang thôi, không ngờ nó lại giống truyện tình sến súa thế này.
38 Chiếc xe màu đen sang trọng chạy băng băng trên đường cao tốc.
Không khí trong xe yên lặng đến đáng sợ, ngoại trừ bản tình ca đang được phát trên đài radio thì không ai trong ba người ngồi trên xe nói chuyện nửa lời.
39 Chiếc xe đen dừng lại trước một khu biệt thự cổ kính, cánh cửa gỗ thật dày đóng im ỉm khiến con đường nhỏ hẹp xung quanh càng thêm âm u.
Người đàn ông vận tây trang lịch thiếp bước ra khỏi xe, cực kì tự giác đi vòng qua bên kia mở cửa xe cho phái nữ bước xuống, dáng vẻ tuấn mĩ phi phàm, ánh mắt ôn nhu có thể chảy ra nước khiến bao phụ nữ ước ao.
40 Ánh chiều tà in bóng hai người đang đứng đối diện nhau, không ai nói với ai một câu nào, chỉ yên lặng để trầm mặc bao trùm toàn bộ bầu không khí.
Cô giương mắt nhìn hắn, không có dè chừng, không mưu toan, toàn bộ chỉ là một mảng mờ mịt.