1 Sáu năm trước,Cô - mười một tuổi, với vẻ đẹp thơ ngây cùng làn da trắng hồng đáng yêu của mình, khiến ai nhìn ngay chỉ muốn ôm một cái, ngoài cái làn da cùng đôi mắt màu nâu sẫm kia làm tôn lên vẻ đẹp của cô thì cái ngoại hình là đáng lo ngại nhất, cô rất bé, bé đến nổi mười một tuổi chỉ có hai mươi mốt cân.
2 Chương 2Mặt mày cô đỏ như trái cà chua chín, cô tức giận nhiều hơn là gượng. Bao nhiêu năm không gặp, cô phải khó khăn lắm mới có ngoại hình như thế này ? Đến cả Mẫn Huyên còn phải nói là chuẩn, ba mẹ cô đã bớt lo lắng về phần này của cô.
3 Chương 3" Khê, Tiểu Khê. . . "Mẫn Huyên chạy theo gọi to, không quên gật đầu chào thầy, hối hả đi theo cô. Cô không nghe những tiếng Huyên gọi, cứ tiếp tục đâm thẳng về phía trước.
4 Chương 4Chiếc xe BMW thắng gấp, một lực đẩy thật mạnh xô cô và đứa bé vào lề đường. Tim cô đập mạnh, cô sợ, sợ lắm ngay lúc sắp gặp được tử thần kia.
5 Chương 5 Trong căn phòng tối bí ẩn, ma mị. Người đàn ông cởi nhẹ vài chiếc cúc của áo sơ mi ra, rồi ngồi lên bệ cửa sổ. Hắn bật lửa, châm điếu thuốc rồi cho vào miệng hút.
6 Chương 6Cô im lặng, lắng nghe trái tim mình đập cô không hiểu bản thân đang nghĩ gì, cô chỉ biết lúc nảy cô cảm thấy rất ghét thì thầy đi với cô gái kia.
7 Chương 700:00Đồng hồ đã điểm đúng giờ linh, chuẩn bị qua một ngày mới, cô lướt quanh nhà, uống ly nước lấy lại tinh thần. Nhìn sang điện thoại có tin nhắn, cô bật tin.
8 Chương 8Và không ai khác người đàn ông phá tan không khí ồn ào đó chính là thầy Dương - Trịnh Mặc Dương. " Ủa, sao thầy này lạ vậy ?""Thầy à, thầy là ai ?"Thầy đẹp thật đó nha, haha em thích thầy rồi nha "Cả đám nhao nhao lên, trong khi cô đang ngại chết đi.
9 Chương 9:11:00Trưa, với cái ánh nắng gắt gao của buổi trưa, Quỳnh không thể nào chịu được cái oi bức này, tuy thế Cô đã hứa với Tử Dung là đến nhà hàng gì đó.
10 Chương 10:Sáng sớm, cô thức dậy với tâm trạng vui vẻ, cô làm vệ sinh cá nhân, chải chuốt tươm tất rồi khẽ cười nhìn mình trước gương.
11 Chương 11 Chủ nhật. 8:00 Sáng sớm, Ánh nắng chiếu soi vào ô cửa sổ của phòng cô, chiếu lên mái tóc đen bóng mượt và đôi mắt trong veo kia, cô dụi mắt thức dậy, khẽ vuốt lại mái tóc rồi nhìn đồng hồ.
12 Chương 12 Cô khẽ cười, lại làm hành động như trước, đôi bàn tay cô bẹo má thầy, nhéo mũi thầy trông rất đáng yêu. "Em muốn đi đâu ?""Đi.
13 Chương 13:Ngồi ngăm nước ở suối, cô và thầy đi khỏi nơi đó rồi quay lại chỗ câu cá. Mọi thứ vẫn như cũ, vẫn không đố con câu nào. Haiz chán thật, cô lắc đầu ngao ngán rồi đứng gần cần câu hơn.
14 Chương 14Đảo đôi mắt sang nơi đó. Cô không thể ngậm miệng nữa, mở đôi mắt thật to và cái miệng thật to. Cô không ngờ điều hôm qua là thật.
15 Căn phòng tối mù mịt phủ đầy khói trắng vương khắp trần nhà, hắn ngồi trên bệ cửa sổ nhìn ngắm không gian yên tĩnh của bầu trời đêm. Những ngôi sao lấp lánh nho nhỏ đang len lỏi nhau để tỏa sáng.
16 Cô bắt máy, áp điện thoại vào sát tai của mình, nằm ình trên giường. Cô khẽ cười, trái tim như đang được ngọn lửa của tình yêu sưởi ấm, cô vui vẻ trò chuyện.
17 Sáng sớm. Căn phòng u ám của hắn đã được ánh sáng chiếu rọi vào hình bóng cao cao ấy. Hắn đang ngủ, trên cái gra giường đen sẫm ấy. Hắn ngủ, đôi mắt hẹp dài tạo thành một được cong quyến rũ, mũi cao, khuôn mặt lúc nào cũng nhăn nhó nghiêm nghị.
18 Cô không biết nên khóc hay nên cười. Chuyện xảy ra từ sáng đến giờ diễn ra quá nhanh, nhanh đến chóp nhoáng, khiến cô không thể chạm tới, nghe những lời nói mấp máy từ mẹ cô "Ba bị mất tích ?" vào đúng ngày sinh nhật của cô sao ? Haha, quả là trớ trêu nhỉ ? Cô như không thể nào bình tỉnh được, không thể kìm nén được nỗi nhớ ba vô cùng.
19 Cảnh sát Văn khẽ nói, mặt ông không có chút gì gọi là sợ sệt. Làm nghề này, ông phải biết trước số phận sẽ có ngày hôm nay. Thế nhưng, họ là ai ? Giữa căn nhà sang trọng thế này lại làm chuyện phi pháp sao ? Thật khó có thể tin, ông lại chẳng quen họ, rốt cuộc họ là ai.
20 Mẫn Huyên mệt mỏi, nhoài bước đi trên con đường. Tim Huyên cứ đập mạnh, cơ thể Huyên như không thể cử động, cơn đau của Huyên như ập đến quá nhanh, quá vội vàng.