1 Giới thiệu nhân vật:Trần Phương Đan: Học giỏi, biết diễn xuất, hát cực hay, IQ cao, con nhà khá, bố làm quan to, mẹ buôn bán, có em gái học lớp 5, đang học lớp 10.
2 Sáng hôm sau vào trường, Đan nhặt được 1 tờ liên lạc có tên Trương Khánh Bình 10A3, nó liền chạy đến lớp để trả, không ngờ gặp người đó ( lát mình gọi cậu nha), 2 người gặp nhau mặc dù nó rất vui nhưng nó vẫn cố tỏ ra lạnh lùng vì muốn không xảy ra nhiều chuyện vượt quá tầm kiểm soát:- Chào bạn, lại gặp nhau nữa rồi, bạn khỏe chưa?- Cảm ơn bạn, ba mình nhờ bác sĩ giỏi chăm sóc nên sáng ra mình thấy khỏe hẳn, chỉ có điều còn phải đi nhẹ nhàng tránh làm đau thui--- nó trả lời cậu theo bản năng ( z mà nói lạnh lùng)- à hôm qua mình định hỏi bạn tên gì nhưng.
3 2h trước giờ diễn:- Lẹ lên đi Đan, mày làm gì trong đó lâu dữ vậy?---Ngân hét lớn. - Ờ tao ra liền--- Vì nó bị giành phòng thay đồ nên là người cuối cùng được thay.
4 Tối hôm đó nó về đến nhà thì thấy 1 hàng khoảng 8 chiếc lamboghini màu đen và trên cùng là chiếc audi màu trắng đậu trước cửa nhà mình, trong lòng nó rất sợ, không biết chuyện gì xảy ra, còn hàng xóm thì cứ đứng trỉ trỏ vào nhà mình, thậm chí có người còn lấy cả điện thoại ra chụp hình lại nữa:- Có chuyện gì vậy ba mẹ?--- Nó chạy vào nhà và hỏi lớn khi chưa nhận ra sự hiện diện của 2 người lạ trong nhà mình.
5 Trước mặt nó bây giờ là hai hàng người hầu, 5 vệ sĩ mặt vest và 1 bà quản gia trung niên đang chào nó:- Xin chào tiểu thư, từ nay họ sẽ có nhiệm vụ làm cận vệ và hầu hạ cô!--- bà quản gia kính cẩn nhưng nghiêm giọng.
6 Sau 30p nó trở lại cùng với 7 " thảm họa thời trang" làm mẹ nó đang uống trà cũng phải phun ra hết:- Thấy chưa con đã nói là con làm không được rồi mà!---nó chu mỏ biện minh cho tai họa của mình.
7 9h sáng: - Đan à dậy đi! em ngủ kinh gì mà kinh thế! --- anh nó đợi hết nổi nên chạy vào phòng lôi nó. - Thôi cho em ngủ xíu đi mà hai, 5p nữa thôi nha nha nha! --- giọng ngáy ngủ mang thương hiệu của nó.
8 Trước mặt 2 anh em nó là ông Lâm, em ruột ba nó, là cổ đông của Royah, thương anh hai nó lắm, sau này cũng rất thương nó, chú rất rất rất giỏi võ, và đảm nhận vai trò thầy dạy võ cho nó sau này, đào tạo ra 1 sát thủ vô cùng khát máu.
9 Anh nó lập tức bế nó lên phòng y tế và gọi cho cả chú nó, 2 chú cháu nhìn nó đau mà cứ bức bối trong người đòi sa thải 2 chị vệ sĩ nhưng nó khóc can lại:- Con như vậy thì chú biết nói sao với ba con đây Đan? --- Chú nó chau mày.
10 nó xuất hiện với 2 người hầu đằng sau, trên tay ai cũng khệ nệ nhiều quà nhìn là biết hàng hiệu không rồi:- Hjhj em muốn làm quen với hàng xóm nên nhờ anh dẫn đường thui mà! --- nó nói nghe giọng có vẻ vui lắm.
11 Lúc bấy giờ nó mới biết mình đang ngã vào người của Nam Phong. Hắn đỡ nó dậy rồi mặt 2 đứa cùng đơ 3p. Sau đó nó mở lời:- Ờ. . . . . ờ xl tôi không biết đó là phòng của anh!Hắn lấy lại nét mặt lạnh nhưng rất đẹp trai nhìn nó, sau đó hắn đi lại cái bàn nó ngồi uống nước khi nảy ngồi, nó cũng lật đật chạy theo:- Mời tôi uống nước đi! --- hắn hất mặt lên nhìn nó!- Cái gì? --- nó hốt hoảng.
12 Buổi sáng đã bắt đầu hiện ra thay ảng đêm u tối, nó nheo mắt thức dậy với một tâm trạng vô cùng thoải mái!- Hai ơi hôm nay hai có bận gì hong z?- 8h30 anh phải đi gặp đối tác rồi, chiều mới về kịp.
13 Sau khi nó đi, Hạo Thiên cảm thấy vô cùng hối hận khi đã tát em mình, anh lấy lại gương mặt lạnh băng, gọi điện kêu thư ký điều tra camera và hiểu ra mọi chuyện, anh lập tức mua cho nó một sợi dây chuyền có mặt là chữ SR ( viết tắt của sorry) bằng kim cương tặng nó, trên đường về nhà còn ghé lại quán cà phê của Nam Phong mua món nước trà sữa mà nó thích nhất:- Thiếu gia về rồi!Anh đưa tay lên ra hiệu ọi người nói nhỏ và hỏi:- Tiểu thư có nhà không?- Dạ tiểu thư đang trên phòng, không cho ai vào, cứ đứng ở ban công kéo vĩ cầm suốt.
14 - A lô mama hả? --- nó vừa nói vừa bước vội xuống cầu thang ăn sáng. - Cái gì? Music bank korea ha? khi nào thì chúng con khởi hành được đây? --- nó vừa nói vừa nhảy --- vâng, con biết rồi, yêu mama nhất.
15 Trải qua mấy giờ bay, tất cả đã có mặt tại sân bay incheon Hàn, bước xuống phi cơ đầu tiên là 2 đoàn vệ sĩ khoảng 20 người mở đường cho anh nó. Phải nói, Hạo Thiên trông ra dáng 1 doanh nhân thành đạt và cực kì lịch lãm, anh mặc một cái quần âu, sơ mi trắng gài hở cổ, tóc được chải theo nếp gọn gàng, mang một đôi giày hiệu kèm theo mùi nước hoa Romano chính hãng tất cả làm cho anh trở nên vô cùng quyền lực.
16 Cả đoàn xe BMW tiến thẳng vào thảm đỏ Wish, hàng rừng phóng viên săn ảnh đứng 2 bên và chụp liên tục vào những ngôi sao bước trên thảm, nó, Đức, Khánh Anh và Bình bước ra trước sự ngỡ ngàng của mọi người:- Nhìn kìa! họ là The Moon sao? Làm sao họ có thể ở đây chứ? --- fan của họ ở Hàn rầm rộ lên, máy ảnh và đèn led nhìn về phía nó.
17 Trưa hôm đó tụi nó có mặt tại phòng tập của SM, ở đây nó gặp các nhóm nhạc khác như Suju, Exo, S9 và tập luyện rất hăng say:- Five, six, seven, eight come on --- tiếng biên đạo cho tụi nó.
18 5h30p chiều tại đài truyền hình KBS, 30p trước khi ra mắt:- Oppa, mọi người sẵn sàng chưa??? --- nó cứ nôn nóng không yên. - Tụi anh OK rồi, lo em đi.
19 Kết thúc bữa sáng với cháo kim chi bào ngư của Hàn Quốc, tụi nó thay đồ thẳng tiến đên đồng trà Boseong, nó nổi bật trong một chiếc đầm yếm voan maxi dài tới gót màu vàng chanh, tóc nó búi phùng lên kết hợp với mái lưa thưa trông vô cùng đáng yêu, hắn thì áo thun raglan màu đen-trắng giúp hắn nổi bật lên nước da trắng hoàn hảo đi cùng với snapack và giày adidas, Khánh Anh bụi hơn với quần thụng nâu vào áo thun tay dài EXO, Khánh Bình thì quần jeans bò và áo thun raglan màu trắng-đỏ, Minh Đức cách điệu với áo thun tay dài và quần skinny nam, tất cả bước xuống sảnh nơi anh nó đang ngồi đọc báo:- Mấy đứa định làm biệt đội rainbown hả??? --- anh nó phun hớp trà ra và hỏi.
20 Nghe thấy tiếng la thất thanh từ con suối phía dưới cầu treo, hắn và nó chạy ngay xuống và thấy một cô gái ngồi giữa tảng đá, thoạt nhìn trông cô gái này rất hiền từ nhã nhặn, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy được một vẻ đẹp ủy mị và liêu trai, có thể nói là không dễ thương và đáng yêu như nó nhưng về đường nét thì có phần sắc sảo hơn:- bạn ơi bạn có sao hong, bạn bị thương hả? --- nó nói ân cần còn hắn thì chỉ đứng sau nó.