21 Nói xong, Khánh Anh lập tức chạy đến bệnh viện Namsang để gặp hắn, anh chạy vội, hơi thở dồn, đôi mắt xám lại như hắt lên tia lửa, trong đầu anh lúc này rối bời:- Thái Nam Phong, cậu còn đứng đó được à? --- anh đứng một nơi gọi hắn.
22 Trong khi hắn và nó đang ở trên phòng thì Khánh Bình bước ra phòng khách, thấy Lan Châu và Khánh Anh đang ngồi đó nhưng Khánh Anh thì khoanh tay trước mặt và nhắm mắt ngủ một cách bá đạo:- Cô ta là ai vậy anh Khánh ( ông này chuyên môn kêu Khánh Anh vậy ă pó tay ) - Anh không biết, hình như là.
23 Ăn tối xong cũng là lúc Hạo Thiên đi dự party về:- Chào buổi tối cả nhà. Lúc đó cả đám ở phòng khách ăn trái cây và trò chuyện vui vẻ:- Ă hai, hai mệt hong? --- nó thấy anh thì liền chạy ra hỏi.
24 Gửi tới những bạn đọc giả dễ thương của Mun một lời cảm ơn chân thành khi đã đọc truyện, nhưng có lẽ Mun phải tạm dừng để lập nhóm tham gia một dự án truyện ngắn mới để gửi đi thi, thành thật xin lỗi các bạn, nếu các bạn ủng hộ và phản hồi tích cực về cho truyện, Mun sẽ tiếp tục sáng tác và đăng luôn truyện ngắn dự thi của Mun.
25 Trong lúc tụi nó đi chụp ảnh quảng cáo cho tháng mới thì bà Anna-mẹ nó cùng với 2 đoàn trợ lý về nhà, bà có một phong cách thời trang vô cùng sang trọng, váy chữ A màu đen mix cùng với áo sơ mi màu xanh thiên thanh và vest hờ trông cực kì quyền lực, lúc này Châu đang ở trong phòng bỗng nghe thấy tiếng xe nên chạy ra xem, nhìn thấy bà ngồi nghỉ ở sofa còn 2 hàng trợ lý đứng đó cô liền tìm cách chào hỏi:- Dạ con chào cô, cô ở nước ngoài về chắc mệt lắm hả cô? --- cô chạy lại chỗ mẹ nó và cúi đầu chào.
26 Nó vừa khóc vừa bước vào thang máy trước sự khó hiểu của mọi người ở nhà hàng, nhìn thấy nó chưa kịp xin chữ ký thì đẫ như vậy rồi, bước vào trong thang máy cùng trợ lý Mai, nó nghiêm giọng:- Chị lấy phone gọi Khánh Anh, Khánh Bình và Minh Đức giùm em, em sẽ xuống xe và ra sân bay Inchoen chờ họ trước, sau khi gọi xong chị phải khóa điện thoại lại để đảm bảo không ai định vị được chúng ta chị hiểu chứ? Em không muốn mẹ và Nam Phong biết em đi đâu, sau khi em đi, chắc chắn chị sẽ bị theo dõi lúc đó chị cứ bình tĩnh đảo vài vòng rồi đến sân bay với em, Ok?- Dạ, tiểu thư! --- Trợ lý nó vô cùng thông minh và hiểu nó.
27 Bi giờ mở máy định viết truyện, cơ mà không biết tình tiết nó sẽ như thế nào nên đành gõ xàm chơi, sẵn hỏi các bạn vài câu luôn!1. Các bạn có cảm thấy nam chính là " Phong " quá nhàm và bị lu mờ trước Khánh Anh hk?2.
28 Bầu trời mùa thu le lói những tia nắng vàng nhưng có lẽ nó khá lạnh lẽo khi hắn đang ở cái đất nước Hàn Quốc xa nhà này, đứng dựa vào cửa sổ, hắn lại nhớ nó, nhớ đến mái tóc mềm mượt, nhớ cái mùi oải hương và nhớ cả nụ cười tinh nghịch của nó, đã 1 ngày trôi qua không có nó bên cạnh, hắn như một người câm điếc, không ăn không uống, thấy hắn như vậy, Lan Châu vô cùng xót xa.
29 Đã 3 ngày trôi qua, nó đi nhiều, phong cảnh Thụy Điển cổ kính và vô cùng hiền hòa khiến lòng nó ấm bao giờ hết, nó quên đi những chuyện đã qua và nó trải lòng với quá khứ, nhận thức được mẹ là người phụ nữ mà nó nợ cả đời nó lại buồn, nó biết bà đau lắm nhưng.
30 Chuyến bay từ Thụy Điển và Hàn Quốc về Việt Nam tốt đẹp, hạ cánh an toàn trên sân bay Tân Sơn Nhất, nó và Khánh Anh bước ra từ cổng ra bên phải, hôm nay trông nó mang một vẻ đẹp cô cùng thanh lịch, phối áo sơ mi trắng phọt dài và quần skinny đen cùng với sandal đế bệt, tóc nhuộm hồng nhạt lai đen uốn cong xỏa ra bồng bềnh được cố định cùng với mũ phớt đen và mắt kính Dior trông cực kì sang chảnh, còn Khánh Anh thì quần bò và áo phông đen, cùng đội mũ phớt và đeo kính đen giống nó, chân mang adidas, nó khoát tay Khánh Anh vui vẻ đi ra cùng trợ lý Mai, phía sau là một đoàn vệ sĩ nữ.
31 Nó nghe thấy tiếng Châu la toáng trong bếp liền chạy vào:- Mày sao vậy Châu? --- nó thấy Châu ngồi xuống nền. - Ờ ờ tao không sao, nhà có chuột. --- Châu mếu máo.
32 Kết thúc buổi dạo phố với tâm trạng cực kì hứng thú khi đã ra oai được với nhỏ Tuyết, nó và Châu phi thẳng đến nhà hắn. Quản gia của hắn ra mở cửa, nhận ra nó thì liền kính cẩn mời vào, lúc này bọn hắn ngủ trưa vẫn chưa thức.
33 Buổi tối tại nhà nó:- Nè Đan, mày ổn hong? Đừng có giấu tao nha, tao nhìn là tao thấy hết rồi! --- Châu lo lắng nhìn nó. - Tao ok lắm, mày yên tâm đi.