Cô Nhóc Bướng Bỉnh Của Tôi Chương 27: Quay Về
Chương trước: Chương 27: Tìm Em, Anh Biết Tìm Ở Đâu?
Đã 3 ngày trôi qua, nó đi nhiều, phong cảnh Thụy Điển cổ kính và vô cùng hiền hòa khiến lòng nó ấm bao giờ hết, nó quên đi những chuyện đã qua và nó trải lòng với quá khứ, nhận thức được mẹ là người phụ nữ mà nó nợ cả đời nó lại buồn, nó biết bà đau lắm nhưng.......nó muốn chứng minh lập trường của mình, khoát tay ba nó đi trên bãi cát trắng mịn:
- Ba nè, có bao giờ ba nghĩ sẽ gục ngã trước một chuyện gì đó hong?
- Rất nhiều là khác con yêu, ba trượt đại học, ba thua lỗ, và ba từng bị giam bằng lái, tuy nhiên, bảo bối à, mỗi người chúng ta đều được an bài một số phận, chỉ cần con mạnh mẽ thì con sẽ có thể vượt qua mọi vật cản! --- ba nó xoa đầu nó.
- Biết là mạnh mẽ nhưng ba ơi, con....con bất lực, chuyện chẳng có gì to tát nhưng sao con cứ nhớ mãi, nó làm con đau và thậm chí là tức nữa! --- nó xụ mặt.
- Bảo bối à, con lớn rồi, con làm chủ bản thân con, con muốn gì và cần gì, chỉ con hiểu rõ, vì thế, con thích gì thì cứ làm, đối với đám người ngoài kia, con đặc biệt và nổi bật hơn hết, con còn sự hậu thuẫn của ba, mẹ, chú và anh trai con, hiểu chứ? --- ba nó ôn hòa.
- Vâng, cảm ơn buổi đi bộ hôm nay của ba, có lẽ con biết con nên làm gì rồi! --- Nói rồi nó chạy về biệt thự và cho người soạn đồ chuẩn bị bay.
- Nè, em định đi đâu nữa ă? --- Khánh Anh đang đọc báo thì nhíu mày.
- Em muốn về Việt Nam! --- nó quả quyết.
- Em điên hả Đan, chũng ta phải tham gia các hoạt động của nhóm, phải solo và dự hàng đống event, em về Việt Nam làm gì? --- anh để tờ báo xuống nhìn nó.
- Anh à, em suy nghĩ rồi, mỗi người chúng ta chỉ tinh khôi và tỏa sáng nhất khi đến trường, em sẽ đi học lại. --- Nó cười hiền.
- Đồ ngốc Phương Đan, em là number one rồi, ok, chúng ta sẽ comeback to school :) --- anh khoát tay nó lên lầu.
Về phần mọi người ở Hàn QUốc:
- Alo, anh hả? Anh nói sao? con gái chúng ta, nó đang ở Thụy Điển à? --- mẹ nó bấ ngờ khi nhận được cuộc gọi từ ba nó.
Cúp máy xong bà vào phòng sinh hoạt báo tin cho bọn hắn:
- Các con của ta, ông nhà ta vừa gọi nói Phương Đan đang ở Thụy Điển. --- bà vui mừng.
- Bác, bác nói em ấy đang ở Thụy Điển? --- hắn chau mày.
Khánh Bình và Minh Đức đang ăn chifon thì sặc ra:
- Bác, bác biết rồi sao? --- đồng thanh.
Ánh mắt hắn lãnh đạm, nhìn về phía 2 con người kia:
- 2 người biết? Khi nào? --- hắn nói giọng lạnh.
2 người kia quả thật rất quá đáng, nhìn thấy hắn đau khổ như vậy, buồn bã và xanh xao như vậy vẫn không nói, nhưng cũng không thể trách vì đây là lệnh của nó mà:
- Hjhj anh Phong, em....em xin lỗi, bọn em đi show mới về nên quên nói. --- Khánh Bình biện minh.
- May cho 2 người là bác đã đi rồi, nếu còn ở đây thì 2 người die, nhưng mà nè, giữu cái bí mật đó lâu như vậy chắc cũng nó rồi, tối nay khỏi cần ăn cơm nha! --- hắn vừa nói vừa bước ra khỏi phòng để lại 2 tên kia chết lâm sàn, vừa bước ra thì Châu bước xuống, hắn định lướt qua nhưng bị cô nắm tay lại:
- Em muốn nói chuyện với mọi người, về tất cả.
- Ok.
Tại bàn ăn:
- Con xin lỗi mẹ, xin lỗi các anh vì đã gây ra rắc rối ọi người, nhưng xin mọi người hãy tin con, con chỉ là, chỉ là bị hận thù che mắt thôi, con hối hận lắm rồi, thay mặt ba mẹ con, con ở đây xin lỗi mẹ vì sự mất tích của Đan trong suốt mười mấy năm qua! --- cô vừa nói vừa khóc, giọng nói vô cùng thành thật.
- Chúng tôi lấy gì để tin cô? --- Khánh Bình nói.
- Danh dự và mạng sống của tôi, mọi người có thể lấy bất cứ lúc nào! --- Cô quả quyết.
- Nhưng....... --- mẹ nó đang đinh nói gì đó.
Có tiếng điện thoại reo:
- Alo, mẹ, là con đây --- giọng nó ấm áp.
- Con hả Đan, trời ơi mẹ mừng quá, cảm ơn con đã liên lạc với mẹ! --- bà rưng rưng.
- Con muốn nói một chuyện, mẹ gọi mọi người tới và bật loa lên đi!
- Ok con.
- Mọi người, Đan biết là Châu có lỗi, nhưng mọi người hãy tin tưởng Châu và cho bạn ấy một cơ hội đi, chúng ta sẽ là bạn tốt mà, Đan đã hiểu mọi chuyện rồi, mọi người xin hãy vị tha, xem như nể mặt Đan một lần nha! --- nó nũng với mọi người, trước đó Châu đã chủ động gọi nó và xin lỗi mọi chuyện.
- Đan.....mình cảm ơn bạn nha! --- Châu khóc.
- Khờ quá, tại ba mẹ bạn thôi, chúng ta đâu quyết định được! --- nó nói làm mọi người bất ngờ.
- Ok, chiều ý bà rồi nhá! --- Khánh Bình cười.
- Ngoan lúm cục cưng, còn một chuyện nữa! --- nó cười lớn.
- Con đừng làm mẹ đau tim nha con gái! --- mẹ nó lo lắng.
- Không đâu mẹ, con định sẽ về Việt Nam đi học lại, muốn rủ mọi người cùng về thôi, cả Châu nữa.
- Nhưng mà những show và hợp đồng quảng cáo phải tính sao? --- Minh Đức nói sau một lúc im lặng
- Anh cứ nhờ trợ lý mở họp báo nói đi, bồi thường hợp đồng không lẽ Royah trả không nỗi.
- Ok! comeback thui! --- hắn đứng dậy nói.
Cuộc gọi kết thúc, cả đám chuẩn bị đồ đạc và quay về Việt Nam.
Xem tiếp: Chương 28: Việt Nam Ơi, Tôi Đã Về!