Cô Nhóc Bướng Bỉnh Của Tôi Chương 27: Tìm Em, Anh Biết Tìm Ở Đâu?
Chương trước: Chương " Ngõ "
Bầu trời mùa thu le lói những tia nắng vàng nhưng có lẽ nó khá lạnh lẽo khi hắn đang ở cái đất nước Hàn Quốc xa nhà này, đứng dựa vào cửa sổ, hắn lại nhớ nó, nhớ đến mái tóc mềm mượt, nhớ cái mùi oải hương và nhớ cả nụ cười tinh nghịch của nó, đã 1 ngày trôi qua không có nó bên cạnh, hắn như một người câm điếc, không ăn không uống, thấy hắn như vậy, Lan Châu vô cùng xót xa. Người con gái này tuy bị hận thù làm mờ mắt, nhưng tình yêu cô dành cho hắn rất đậm sâu, khẽ mở cửa bước vào phòng hắn với ly sữa nóng trên tay, Châu nói khẽ:
- Anh Phong, anh uống tí sữa rồi nghỉ ngơi đi, đã hơn 24h rồi anh chẳng chịu ăn uống gì cả, như vậy hoài anh sẽ đổ bệnh à xem! --- cô nói bằng giọng chân thật.
Im lặng.....
Hắn vẫn im lặng nhìn vô định về bầu trời xa xăm kia không nói gì cả.
- Được, anh có muốn nghe câu chuyện của em không? --- cô thở dài rồi ngồi thần ra trên giường hắn.
Thấy lạ, hắn nhìn về phía cô như muốn giục cô kể chuyện, cô hiểu ý hắn:
- Vài năm về trước tại đất nước quốc dân này có một tập đoàn thực phẩm vô cùng hùng mạnh, đổng sự trưởng và phu nhân tập đoàn đó có một cô con gái và họ sống bên nhau trong một cuộc sống phồn hoa nhung lụa,......cho đến một ngày, có sự xuất hiện của một gã khổng lồ thực phẩm khác làm phá sản mọi hợp đồng và cả tập đoàn của nhà kia, 2 vợ chồng phải khốn đốn vai nợ, rồi lâm vào cảnh cùng bí khiến họ phải nhảy biển tự tử để lại cô con gái tự bương chảy ở nơi đất khách quê người, và...........cô gái đó là em. --- nói tới đây, Lan Châu ứa nước mắt.
Khuôn mặt đẹp trai của hắn bắt đầu nhíu lại, u ám và ra vẻ khó hiểu:
- Chắc anh biết đối thủ của ba mẹ em là ai! Đúng! Không ai khác ngoài Royah! --- Cô la toán lên điên loạn.
- Vậy nên, em định tiếp cận họ Nguyễn là để........trả thù? --- hắn hỏi và đi đến bên cạnh cô.
- Chính xác là như vậy, cái gia đình này, em hận đến thấu xương từng người từng người một và em sẽ bắt họ trả giá cho những gì họ đã gây ra cho ba mẹ em! --- ánh mắt Châu đầy vẻ căm phẫn.
- Em ra ngoài đi, anh muốn nghỉ ngơi, anh nghĩ chúng ta sẽ nói chuyện sau!
Trong khi cô ra ngoài, hắn lấy điện thoại ra gọi trợ lý Triệu:
- Tìm cho tôi tin tức về tập đoàn thực phẩm gần đây vừa bị Royah làm phá sản.
Chỉ trong 2h đồng hồ, trợ lý Triệu đã có mặt tại biệt thự họ Nguyễn và mang theo một chiếc laptop cho hắn:
- Thưa thiếu gia, theo như tôi điều tra thì chính xác là họ bị Royah thôn tính, mới đầu nhìn qua có thể nghĩ là cạnh tranh thông thường, như cậu biết đấy, Royah khoảng 1 thập kỷ này đã trở thành một tập đoàn siêu cường kinh tế của quả địa cầu này, muốn nuốt chửng một công ty không phải là chuyện khó, nhưng..............
- Nhưng cái gì? --- hắn nhìn trợ lý vẻ nóng giận.
- Nhưng thiếu gia cậu hãy nghĩ thử xem, chủ tịch Nguyễn là một người nói chuyện có lý lẽ, nếu không đụng chạm đến ngài ấy có lẽ sẽ yên ổn, truy tìm những tin tức của gia đình họ Bạch này, tôi nhận thấy trước đây họ từng có hiềm khích, chắc anh có nghe chuyện đương kim tiểu thư Nguyễn Phương Đan được tìm về sau mười mấy năm mất tích chứ? Chính họ Bạch kia đã bắt cóc cô, trước đây thế lực của Royah chưa mạnh nên 2 nhà Nguyễn-Bạch đã cạnh tranh quyết liệt, họ Bạch đã chơi không đẹp bằng việc bắt cóc Đan tiểu thư của nhà này, về sau khi ngày Hạnh Nguyễn biết được đã trừng trị lại, như vậy là nhẹ tay rồi!
- KHÔNG! KHÔNG! Ba mẹ tôi không phải như vậy! --- Lan Châu bước ra từ cánh rèm và la toáng lên.
- Châu à, em nghe rõ chưa? Chuyện gì cũng phải có cái giá của nó, anh không bắt em chấp nhận ngay bây giờ, em nên về phòng suy nghĩ đi, quay đầu lại, mọi người sẽ đón nhận em!
Sau khi hắn nói, Châu chạy thẳng về phòng và nằm khóc.
Về phần mẹ nó, bà cảm thấy vô cùng khó xử và hối hận, có lẽ bà nên hỏi ý nó trước, nhưng dù sao cũng đã nhận con nuôi rồi không lẽ bây giờ từ chối, bước vào phòng nó, bà hững hờ đứng nhìn và nhớ đến nó, bà cảm thấy khó hiểu lắm, vô cùng khó hiểu, tại sao con gái của họ Nguyễn mất tích 1 ngày rồi mà không ai có thể tìm thấy, càng nghĩ bà càng bất an. Lúc này hắn cũng vào phòng nó, căn phòng này trước đây tràn đầy nhựa sống, thơm ngát mùi oải hương, vậy mà hôm nay lại lãnh đạm và điều hiêu như thế, hắn chạy ra ban công nơi có thể nhìn thấy cả một thủ đô Seoul và gục xuống:
- Đan, Cô gái của anh! Tìm em anh biết tìm nơi đâu bây giờ! --- khuôn mặt đẹp trai của hắn nhìn vô cùng xuống sắc, đôi mi rủ xuống, góc cạnh, hắn vẫn chờ nó.
( vui lòng để lại cmt cho ý kiến )
Xem tiếp: Chương 27: Quay Về