1 Chap 1 Một ngày mệt mỏi. Tôi trở về nhà với vẻ thất thểu đến tội nghiệp, mẹ nhìn tôi ra chiều thông cảm, đỡ giùm tôi chiếc cặp sách to uỵch xuống khỏi lưng.
2 Chap 2 - Con đi đây mẹ! Tôi xách vali ra cửa và quay lại chào mẹ. Nở nụ cười trên gương mặt vẫn còn nét mệt mỏi của một con người từng trải, ý quên, một con quỷ chứ nhỉ, mẹ nói với tôi: - Ừ! Cố gắng hòa nhập với trường mới con nhé! Thôi con đi đi không lại trễ xe buýt! Xe buýt.
3 Chap 3 Shock! Tôi thực sự đang bị sốc! Không biết phải mô tả thế nào nhưng mà cảm giác của tôi lúc này thật khó diễn tả. Trước đây khi tôi còn học ở trường cũ, điểm tổng kết môn văn của tôi gì thì gì cũng tám phẩy trở lên, các thầy cô không ít lần cử tôi đi thi học sinh giỏi văn.
4 Chap 4 Cười khẩy thêm cái nữa, hắn trùm lại cái mũ quái dị của mình lên đầu làm gần như toàn bộ gương mặt bị che khuất, sau đó quay gót định bỏ đi. Chết! Hắn ta mà đi thì tôi biết tính sao bây giờ? Tôi đâu có biết đường đâu, chẳng lẽ lại mở miệng nhờ vả trong khi rõ ràng tôi còn vừa mới rủa xả hắn xong, quan trọng hơn là những lời nói đáng lẽ là hắn không được nghe thì hắn lại nghe được, quả là "há miệng mắc quai", cho dù tôi không hề mở miệng nói câu nào hết.
5 Chap 5 - Trường xếp cậu vào đây à? - Ừ. . . - Sao lại thế được nhỉ? ". . . . . . " ". . . . . . " Nói đến đây thì cả tôi và Shirou (tên anh chàng ga-lăng đã bế tôi đến đây đó^^, nãy nghe "thằng điên vênh váo" kia gọi thế) đều không biết phải nói gì tiếp.
6 Chap 6 - Khóc chán chưa? -. . . Rồi!. . . hức. . . - Rồi thì đi về! Gì nữa? làm cho bà cô này khóc xong rồi bây giờ vẫn còn hách??? Tôi chống tay đứng dậy, vẫn còn sụt sịt một cách ấm ức, hai chân tê cứng vì ngồi đất quá lâu, bà nó chứ, một đứa như tôi mà cũng có ngày rơi vào hoàn cảnh thế này đây.
7 Chap 7 Tôi nhắm tịt cả hai mắt lại, trông chờ giờ chết đang đến gần, những lúc tôi sợ thì tôi cứ hay nghĩ vớ vẩn và đương nhiên là lúc này cũng không ngoại lệ, thậm chí, nghĩ nhiều hơn bình thường là đằng khác.
8 Chap 8 - À, vali của cậu tôi đã xách hộ cậu vào trong phòng rồi, căn phòng cuối cùng đó. - Uk. . . thank cậu! OỌCCCCCCC. . . . . . . . . . . . . .
9 Chap 9 Tôi đưa tay lên trán, gõ gõ mấy cái và bắt đầu lẩm nhẩm đếm từ một đến một trăm. Không phải là đột nhiên tôi bỗng quên cả cách đếm hay là tôi làm thế vì muốn trấn an nỗi sợ hãi của mình đâu, ai đó đang đoán già đoán non thì xin thông báo là: SAI BÉT!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Thực ra là tôi đã mở cửa ra rồi, đã xem bên ngoài có cái gì không rồi, và việc tôi vẫn còn đang đứng ngon lành cành đào ở đây mà lẩm nhẩm đếm ý, chính là bằng chứng hùng hồn của việc tôi KHÔNG SAO CẢ, không sợ tí gì cả! Hơ hơ, tôi chẳng phải là cái loại dũng cảm gì cho cam, cũng xin nói trước là chẳng có kẻ nào đang đứng trước mặt tôi ví dụ như ma qué gì đấy như vừa rồi tôi tưởng tượng ra, dĩ nhiên là trong trường hợp đó, NẾU tôi đủ dũng cảm thì việc tôi làm sẽ là nói với con ma tội nghiệp ấy rằng : "Xin lỗi đã làm bạn thất vọng, nhưng rất tiếc BẠN ĐÃ NHẦM ĐỊA CHỈ, tôi là quỷ chứ not phải người, thế nên chia buồn với bạn vì ở đây chả có ai phù hợp để cho bạn nhát!".
10 Chap 10 Chén xong bát mì, tôi lại tiếp tục nằm dài ra xem ti vi, bà nội nó chứ, hôm nay ngày gì mà xui thế không biết? Thậm chí ti vi cũng chẳng chiếu chương trình gì mà tôi cảm thấy thú vị, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, mới hơn 9 giờ, bây giờ mà đi ngủ thì thật có lỗi với bản thân, tôi chưa bao giờ đi ngủ trước 12 giờ đêm cả.
11 Chap 11 Giáo viên đứng lớp là một bà cô lớn tuổi, tôi nói thế vì nhìn mặt rất-là-không-có-thiện-cảm, đang thao thao bất tuyệt cái gì đó phía trên bục giảng mà tôi không rõ cho lắm.
12 Chap 12 "Bọn khuyết tật" - đó là cách ở đây họ gọi những con quỷ không biết bay như tôi, và cả cô bạn mà tôi mới quen, cũng có thể là còn ai đó nữa chứ hai đứa không mà gọi "bọn" thì xem chừng hơi ít, nhỉ! Nhưng dù sao thì tóm lại hôm nay tôi lại có thêm một thông tin quan trọng nữa, đó là hình như nhờ vào việc không biết bay mà có lẽ tên tôi đã nằm trong danh sách "những kẻ vô dụng" trong mắt cái đám quỷ mà tôi cũng không rõ mình có nên gọi là "bạn" hay không nữa, và chưa biết chừng trong tương lai gần, cái tên của tôi lại chả đang phăm phăm dẫn đầu danh sách "những kẻ PHẢI bị tẩy chay" cũng nên.
13 Chap 13 Tôi rất thích mưa, nhưng phải là mưa khi tôi không-đang-ở-ngoài-đường. Hôm nay thật là một ngày đẹp trời, tôi nói đẹp trời là bởi vì trời đang mưa hớ hớ.
14 Chap 14 XOẸTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT RẦMMMMMMMM KÉCCCCCCCCCCC!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!. . . . . . . . . . . . . . . Hàng loạt tiếng động nối tiếp nhau rồi sau đó tất cả lại chìm vào im lặng.
15 Chap 15 Mưa đã tạnh hẳn. Khó khăn lắm tôi mới vùng dậy được khỏi người hắn, còn hắn thì vẫn nằm ngay đơ ra đó. Tôi lay mạnh người hắn, không động đậy! Tôi lại tiếp tục lay, vẫn không động đậy! Tôi tát tát vào hai bên má hắn, nhưng hắn vẫn cứ nằm nguyên một cục không hề có phản ứng.
16 Chap 16 Kí túc xá nam trung học South Devil, phòng 207. . . Ren đang đứng tựa lưng vào thành lan can, ánh mắt hướng lên bầu trời dày đặc mây đen, những cơn gió khô khốc không ngừng thổi tới lùa vào mái tóc của cậu.
17 Chap 17 Huýtttttttt!!!!!!!!!!! Cậu nhóc đưa ngón tay lên miệng làm phát ra một thứ âm thanh sắc ngọt. Ngay lập tức, trước mặt cậu, một con chim tước rực lửa bay đến, toàn thân nó cháy rực ánh sáng trắng xanh bập bùng.
18 Chap 18 - Shirou. . . - Ren mở cửa bước vào -. . . cô ta sao rồi? - Đã về đấy à? Cô ấy vẫn chưa tỉnh. - cậu nhóc nói, mắt vẫn không rời khỏi người Linh.
19 Chap 19 Sáng nay tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm bẹp dí trong căn phòng kí túc xá quen thuộc. Không biết tôi đã ngủ bao lâu rồi, chỉ e là tôi đã nằm như thế này không dưới 16 tiếng đồng hồ, bởi vì lúc ở nhà tôi cứ nhè có cơ hội là sẽ nướng một phát từ tối ngày hôm trước đến chiều ngày hôm sau mới mò dậy, và mỗi lần như thế, mặc dù cảm giác đã đời nhưng cái lưng của tôi thì muốn gãy đến nơi.
20 Chap 20 Chén xong bát cháo, không biết phải gọi là cháo gì, cơ bản là rất ngon của anh chàng Shirou làm cho, tôi lại lết xác về phòng rồi đổ uỵch cái thân mình xuống giường, thở dài hết sức có thể.