1 -Mẹ! Con muốn chị ta trở thành ôsin chuyên dùng của con! Bây giờ phải đến trường cùng con_“Em trai cô” chỉ tay về phía cô khi cô vừa mới bước chân xuống cầu thang.
2 Cũng vì chuyện tối qua mà hôm nay Phan Vũ không còn căn dặn Lê Na mang nước lên ình nữa, ngược lại còn rất vui vẻ chạy đi mua, sau đó chạy đến lớp của cô nữa.
3 “Cho anh một tháng nhé?”_Mảnh giấy trong tay Na ghi như thế. “Chuyện gì?”_Cô viết tiếp vào đó rồi đẩy về phía Phong. “Trước tiên hãy làm bạn gái của anh một tháng.
4 “Tiến sâu hơn vào trái tim em!”-Cảm ơn!_Ngồi sau lưng để Phong trở về, Lê Na bất chợt lên tiếng. -Vì chuyệng gì?_Hắn vẫn nhìn thẳng, miệng hé mở hỏi lại.
5 -Lại ăn sáng đi!_Na vừa đặt chân xuống tầng một đã nghe thấy có tiếng người hướng mình vọng đến. Theo phản xạ, cô quay lại. Chỉ thấy trước mặt cô là Phan Vũ đang cười toe toét, phùng má nhai nhai thật là đáng yêu.
6 Cơn mưa từ đêm qua vẫn chưa dứt, những hạt mưa tuy nhỏ bé nhưng rơi trong tiết trời rét buốt thế này, chúng chẳng khác gì những cây kim lạnh ngắt đâm xuyên vào da thịt cả.
7 -Dậy chưa hả công chúa ngủ ngày?_Lê Khang đứng ngoài cửa phòng của Na, lịch sự gõ cửa gọi cô dậy. (Anh này là người nói chuyện điện thoại với Na hôm đầu tiên cô đến nhà Vũ và cũng là người làm chị ấy nổi điên đập điện thoại đấy!)-.
8 -Bảnh mắt ra rồi mà cậu còn nằm đó được hả? Giậy mau lên!_Phong vừa cất cao giọng gọi vừa tắt chuông đồng hồ, thuận tay lật chăn trên người Vũ ra, đánh cái “Đét” vào chân cậu ta rồi nhanh chóng ra ngoài.
9 -A…Chơi cái này! Nhanh nào!_Vừa nhìn thấy trò bắn súng, Vũ liền kêu lên, kéo tay Na vào cùng chơi. Suốt buổi sáng, cậu ta kéo cô chơi hết trò này đến trò khác, cứ như lần đầu mới được đi chơi không bằng.
10 “Na đang ở trong một thế giới tuyệt đẹp, cây cỏ tươi tốt, không khí trong lành, khắp nơi tràn ngập ánh sáng ấm áp. Gió mát từng cơn thổi qua tai, mang theo tiếng sóng từ rất xa truyền đến…nhẹ nhàng, bình yên.
11 Trả qua gần 2 tháng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, rốt cục vết thương của Na cũng đã lành hẳn, không để lại chút dấu tích nào, có thể ra ngoài đi lại mà không phải suốt ngày nằm trên giường nữa.
12 Ở lại cùng ông bà vài ngày, cô quyết định lên đường. Đứng trong sân bay đông đúc, lặng nhìn cảnh gia đình người ta lưu luyến chia tay, trong lòng cô không khỏi dâng lên cảm giác chua xót.
13 -Nào, đưa mẹ cầm cho!_Lê Na đỡ lấy túi hành lí cho con trai, đẩy cửa bước vào ngôi nhà mới của hai người. Cô bây giờ không còn là cô bé 18tuổi bồng bột như trước nữa, mà đã trở thành một người phụ nữ đúng nghĩa, có nhan sắc, nghề nghiệp đàng hoàng, và còn cả một đứa con trai nữa.