1 Chiếc mũ của Vân bất ngờ bị gió thổi bay, như một phản xạ cô sà người theo thì một chiếc xe rồ ga lao tới, đột ngột toàn thân cô được bao bọc bởi một bóng đen cao lớn - rất an toàn.
2 - Hôm nay có chuyện gì mà Vân suy tư thế? - Quân cốc nhẹ vào trán Vân. - Quân này… nếu cậu nhìn thấy một cô gái xa lạ đang loay hoay sang đường - hoàn toàn xa lạ nhé, cậu sẽ giúp cô ấy chứ? - Hoàn toàn xa lạ ư? Có lẽ là không, trừ khi… - Trừ khi gì? - Vân sốt sắng.
3 - Vâng! Tôi thích những trải nghiệm một mình. - Uhm… - anh ta nhún vai… - Lại là tôi. Chàng trai ngồi xuống cạnh Vân, anh từ từ quay sang phía cô: - Tôi là Phong, học kinh tế năm cuối, tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nên rất yêu nơi này.
4 - Tôi rất thích được thấy tuyết rơi nhưng nếu tuyết rơi thật chắc sẽ lạnh lắm, chi bằng đến đây vào mùa này, cánh sưa rụng xuống, đẹp như tuyết vậy. – Vân cười, đôi mắt hấp háy niềm vui.
5 - Tôi không cảm thấy phiền thì cô phiền gì? - Thật ra… tôi… không thích đi xe riêng lắm. - Cô đang từ chối? Cô định vác bó hoa này và đi xe buýt sao??? Vân nhìn xuống bó hoa to và tưởng tượng đến viễn cảnh chen lấn trên xe buýt, không có nhiều sự lựa chọn, cô miễn cưỡng đồng ý: - Tôi ngồi ghế sau được chứ? Phong khẽ gật đầu, hai người tiến lại gần chiếc xe của anh.
6 Phong gật đầu, không lời giải thích, Vân cũng không dám hỏi thêm. Để gió chiều êm ả tạt nhẹ vào mặt, Vân tựa đầu vào thành xe suy nghĩ miên man. Phong bật một bản nhạc nhẹ, du dương.
7 - Sao anh không gọi tôi dậy? Tôi đã ngủ bao lâu rồi? Mà đây là đâu? Hả? Nhà tôi? Sao anh biết nhà tôi? - Thế cô muốn tôi trả lời câu hỏi nào trước đây? Mà thôi cô xuống xe đi, tôi đã đỗ ở đây gần ba mươi phút rồi.
8 Không có sự trùng hợp nào diễn ra nữa dù sau đó Vân có vài lần lang thang ở đường Thanh Niên. Quả thực, chưa tiếp xúc nhiều nhưng Vân cảm thấy Phong là người rát chu đáo, cô muốn gặp lại anh.
9 - Tớ biết mà, cậu sẽ không nỡ để tớ một mình ngồi gặm nhấm cái kì nghỉ chết tiệt này. – Quân tỏ ra thích thú khi Vân quay về. Vân chỉ mỉm cười vì sâu thẳm trái tim cô biết cô làm vậy chỉ vì Phong nhưng Vân im lặng vì không muốn sự ích kỉ của mình làm tổn thương một người bạn tốt.
10 Vân tới trường với đôi mắt như gấu trúc, nộp bài xong, cô lại gần chỗ Quân và xin lỗi. Quân là người dễ mủi lòng, nhất là lại đứng trước Vân. Dù còn buồn vì câu nói của cô, song cậu cố cười tỏ ra như không quan tâm.
11 Vậy mà sau câu nói của cô, anh lạnh lùng lên xe và phóng đi, cô đang chờ đợi anh sẽ thuyết phục cô như thế nào mà. Cô tiến lại ghế chờ xe buýt, đeo headphone, nhắm mắt lại, cố nuốt những bực tức vào trong lòng.
12 - Xe buýt kìa, nhanh lên! – Vân nói, kéo Phong lên thì chiếc móc Phong đang hí húi cài vào rơi tọt xuống. Vân nhìn thấy, cô hét lên một tiếng, lao xuống khi cửa xe gần đóng lại.
13 - Anh là ai? Sao cầm máy Vân? - Tôi sẽ bảo cô ấy gọi lại, thế nhé. – Phong tắt máy. Phong trở lại thấy Vân vẫn ngoan ngoãn ở đó. Anh cúi xuống nhẹ nhàng băng vết thương cho cô.
14 - Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chêt voi đấy Vân ơi. Thế công sức thằng Quân bao nhiêu năm nay đổ xuống sông xuống bể rồi. – Thắng béo lên tiếng rồi cả lũ cười nghiêng ngả, chỉ có Quân là giữ bộ mặt nghiêm trọng đến phát sợ, cậu ta nhìn Phong không chớp mắt.
15 - Cậu cũng không đủ can đảm nói ra tình cảm của mình với Vân. - Anh… nhưng Vân… - Hai người đang nói chuyện gì đấy? - Vân tươi cười. - Không có gì, chỉ đang phân công xem ai sẽ đưa cậu về thôi.
16 - Quân thích Vân phải không? - Không! Bọn em là bạn thân. - Cô khẳng định. Đột nhiên anh lớn tiếng: - SAO NGỐC THẾ, AI THÍCH MÌNH MÀ CŨNG KHÔNG CẢM NHẬN ĐƯỢC??? - Sao tự nhiên anh lại lớn tiếng như thế? Vì cảm nhận của em luôn sai nên em không tin vào nó nữa… em… em… em đã từng nghĩ rằng anh thích em! Phong tiến lại gần chiếc xe của mình, bỏ mặc Vân phía sau, hít một hơi thật sâu, anh nói như - một - lời - biện - minh: - Tôi là Phong, nó có nghĩa là gió mà gió thì chẳng thể dừng chân! - Phong! Em là Vân, tên em có nghĩa là mây mà mây cũng không thể ngừng bay! Vân thút thít, lê đôi chân đau nhức của mình vòng tay ôm sau lưng Phong: - Vậy tại sao chúng ta không thể bước cùng nhau? Phong thấy sống mũi mình cay cay, anh từ từ gỡ đôi bàn tay mỏng manh của Vân ra: - Tôi sẽ làm tổn thương em mất.
17 Nếu em là mây thì đã có anh là gió, chúng ta sẽ đi chung đường, đừng bỏ anh lại một mình. . . Phong lao đi trong màn mưa hối hả, anh thậm chí còn không dám quay lại nhìn Thùy Vân lấy một lần.
18 - Cô ấy đang ở đâu? - Lên xe đi! Phong đưa Quân gần đến nhà Vân, anh dừng xe và đưa Quân chiếc ô của mình. Từ xa, anh cũng có thể nhìn thấy Vân đang khóc, tại sao lại phải rơi nước mắt vì anh, anh không xứng.
19 - Vân… tớ xin lỗi, hai người nói chuyện đi, gặp lại cậu ở nhà. – Quân cầm điện thoại, bước nhanh ra khỏi quán. Thấy Vân, anh luống cuống: - Em… vẫn ổn chứ? - Không ạ! – Cô đáp.
20 Hà Nội giờ tan tầm, Phong đột nhiên nghĩ đến Vân của ngày đầu tiên gặp mặt, cô gái nhỏ loay hoay chừng mười phút vẫn không thể sang đường. Chợt có tiếng phanh xe chói tai, ly cà phê trên tay anh rơi xuống vỡ tan tành, anh thất thần lao ra khỏi quán, miệng không ngừng gọi tên cô.