1 Doãn Uy quốc. . .
Thời tiết hôm nay rất tốt, phong cảnh cũng không tệ. Có cả một cánh đồng cỏ xanhtrải dài vạn dặm, trăm hoa nở rộ, chim bay, bướm lượn từng đàn.
2 Tay nàng lại tiếp tục công việc lắc chiếc hộp, miệng cầu khẩn: “ Hộp thần đại ca, gia gia, tổ tông mấy dòng. . Hộp thần dễ thương, mau đưa ta về đi. ” Nàng nhìn lên trời: “ Có vị thần nào đang rảnh thì tới cứu viện luôn đi!!!”.
3 Quỷ Vô Thường? Mỹ nam? Hắn là quỷ? Hàn Phong nghe xong câu nói đó của nàng không khỏi nhíu mày. Cứu người mà bị xem là quỷ, nên tâm trạng hắn có chút không tốt.
4 Hắn nhíu mày: “ Đừng khóc nữa. ” Nàng vẫn la. Hai chân mày kiếm nhíu lại: “ Có im không?”.
Xem ra, lời của hắn nói ra không hề động lại dư âm nào trong tai nàng, lời nói như gió bay.
5 Sau khi trả lời xong nàng tiếp tục kể: “ Ba mẹ. . . À!. . Là thân mẫu của ta đều làm nhà khảo cổ. . ” Hồ Điệp bỗng dừng lại.
Người kia lại hỏi: “ Nhà khảo cổ?”.
6 Mới tới đây cũng không quen biết ai chỉ gặp mỗi hắn, không biết đường xá, không biết người ở đây thế nào, không biết. . Một đống không biết. Tên này có võ công.
7 Hàn Phong dốc toàn lực, di chuyển khinh công bay nhanh như chớp ra khỏi rừng trúc, không lúc nào hắn vội vã như thế. Hình như, trong lòng Hàn Phong đang có chút gì đó lo lắng cho ai kia thì phải?
Vừa đặt chân lên căn nhà trúc, thì thấy một nữ nhân tay cầm hai chiếc túi đặt mạnh lên bàn, miệng không ngừng chửi hắn: “ Tên thần kinh, xây nhà ở đâu không xây, lại xây chính giữa một hồ nước to đùng.
8 Tay chân nàng rất nhanh cũng là chuyện bình thường, vì nàng cũng có học võ nên động tác cũng rất nhanh. Tốc độ là điểm mạnh của nàng. Vào thời gian rảnh rỗi Hồ Điệp thường kêu mấy tên vệ sĩ dạy võ nàng, còn học thêm ở bên ngoài nữa.
9 Nhưng ai đó cứ thắc mắc: “ Anh là gì của ngươi?” Hắn nhìn ai đó, đợi người đó trả lời. Hắn chưa bao giờ bàn hay để ý tới nhan sắc của mình, nhưng hôm nay khi nghe nàng nói dung mạo của hắn thua một người thì lòng hắn có chút khó chịu.
10 Khuôn mặt Hàn Phong vẫn không biến sắc, vẫn lạnh lùng như trước mà bước vào nhà. Sao hắn không có chút biểu cảm nào vậy? Đầu động vật máu lạnh. . Tội nghiệp cô ta tỏ tình thất bại!!! Quá thảm luôn.
11 Mặt nàng vẫn quay ra phía sau, Hồ Điệp tức giận quay mặt qua định cãi lại: “ Ôm? Ta. . ” Thật không hẹn mà môi nàng đỏ thấm đặt lên gương mặt trắng trẻo của hắn, môi nàng tiếp xúc thân mật với mặt hắn.
12 Dùng lực kéo nàng lên ngồi trước mặt hắn, ngồi đã vững chắc hắn thúc ngựa một cái. Con Hắc Mã mạnh mẽ chạy nhanh như gió, lao về phía trước. Hồ Điệp lấy chiếc ba lô đặt lên đùi, lấy điện thoại ra đưa lên trời cười duyên, tự sướng.
13 Kinh thành Tô An phồn hoa, náo nhiệt nhất Doãn Uy quốc. Hoàng cung, nơi mà cách kinh thành không bao xa. .
An Thọ cung. . .
Tại một căn phòng xa hoa, những món đồ mỹ nghệ tinh xảo, bình ngọc, ly vàng,v.
14 Kinh thành Tô An. .
Trời đã tối, những chiếc đèn lồng tinh tế và đẹp đẽ được thấp lên dọc theo hai bên đường từ các cửa hiệu. Cả kinh thành vô cùng náo nhiệt, người đi trên đường vô cùng đông đúc.
15 “ Chẳng lẽ, ta xấu xí đến vậy sao? Người nhìn người sợ?” Ở trường nàng là một ‘Mỹ nhân’ nổi tiếng. Sao tới đây thì chỉ doạ người thôi chứ? Đúng là người ở đây không biết thưởng thức cái đẹp, không có mắt thẩm mỹ về nhan sắc!!!
Hắn giọng vẫn lạnh: “ Có lẽ vậy.
16 Xem ra, trong 36 kế. . tẩu thôi. Thấy Hồ Điệp quay mặt, đi ngược lại hướng của hoàng cung. Hàn Phong lên tiếng: “ Ngươi đi đâu?” Bỏ đi?
Hồ Điệp không quay mặt lại, tay cầm chiếc ba lô, bước từng bước về phía trước.
17 Cung An Long, tẩm cung hoàng thượng. . .
Hàn Phong chân vừa chạm đất, thì một đám hậu vệ toàn là hắc y và đám cung nữ thái giám chạy ra. Đồng loạt miệng hô to, cung kính hành lễ.
18 Ở một nơi cách tẩm cung của Hàn Phong khoảng 200m. .
Chiêu Dĩnh và ba người kia thở hì hục, lưng hắn tựa vào tường nói: “ Cũng may. . Là. . Chạy kịp.
19 Cô nương vô cùng xinh đẹp và y phục kì lạ đó cuối cùng là ai? Tại sao hoàng thượng chỉ ở ngoài hai năm, thì sở thích thay đổi rồi? Dương tổng quản vừa đi vừa suy nghĩ, ngài khẽ hỏi hai tên tiểu thái giám đi bên cạnh.
20 Dương tổng quản cùng đám nô tài đi đến đứng đợi ở bên ngoài cửa. .
“ Hoàng thượng, thức ăn đã được mang tới rồi ạ!” Dương tổng quản bên ngoài thông báo vào.