1 - Hoàng Lệ à, dậy đi con ! - Âm thanh trong trẻo của mẹ cô vang lên. Bà là Nữ hoàng Anh- một người phụ nữ tài giỏi và quyền lực. Là người tiên phong cho đất nước Hoàng Gia Anh này.
2 Sau một hồi lái xe, cuối cùng cô cũng đặt chân tới cửa hàng "Noble". Nhìn tổng quan có thể thấy nhà hàng này rất bắt mắt và quý phái. Không lộng lẫy nhưng hấp dẫn ánh nhìn.
3 Chưa kịp để cô chuẩn bị, hắn ôm eo cô rồi nhẹ nhàng đặt bờ môi ấm áp xuống bời môi cô. Thật ngọt!- Đó là suy nghĩ đầu tiên của hắn. Do chưa kịp chuẩn bị mà cô bị gấp, cứ cắn chặt môi, không cho hắn tiến vào.
4 Hắn sờ nhẹ chân của cô, rồi suy đoán cô bị bong gân. Chỉ cần cô bị thương là hắn lại luống cuống hết cả chân tay. Hết sờ rồi lại hỏi cô, khoảng ba phút sau mới 'tiêu hóa' được chạy xuống lấy hộp cứu thương băng bó cho cô, sau đó, bế cô lên giường nằm.
5 Sau khi ăn xong, cô chạy tót lên phòng ngủ để xem văn kiện. Từ hôm về Việt Nam đến bây giờ cô chưa kịp xem hợp đồng với vài công ty. Năm giờ tối, cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng với bộ trang phục nhẹ nhàng.
6 Chợt, cánh cửa chính mở ra, mọi người nghĩ đây là chủ nhân của bữa tiệc này. Từ ngoài cửa tiền vào một cô gái mặc một chiếc váy đỏ lộng lẫy, dáng bước đi nhẹ nhàng khoan thai, gương mặt nhẹ nhàng nở một nụ cười thật tươi.
7 Hắn đưa thẳng cô về nhà. Sau đó thì đưa cô lên phòng. Đôi bàn tay hắn nhanh thoăn thoắt cởi đôi giày cô. Trên mặt anh thấm đẫm mồ hôi,đôi mắt hơi nheo lại, có thể thấy trong đó là bao nhiêu sự lo lắng dành cho cô.
8 Cô nhẹ nhàng mở mắt, đập vào mắt cô là khuôn mặt lãng tử của anh. Cô nhớ là ở ngoài vườn cơ mà, sao bây giờ lại là ở trong phòng cô vậy?- Anh. . . - Chưa làm gì hết- Anh đưa hai tay vẻ vô tội.
9 Trở về chỗ ngồi, cũng là lúc Vương Lãng Thần đến, cô không nói gì. Chỉ rằng, đôi bên đều yên tĩnh đến kì lạ. Trôi qua những tiết học nhàm chán, cô phóng xe thẳng về nhà.
10 Tự chủ của bản thân hoàn toàn tan rã !Anh không khống chế nữa, cúi sát xuống mặt cô, từ từ đưa môi mình áp lên môi như cánh hồng rực của cô. Cái lưỡi lạnh của anh lan tràn vào khoang miệng cô, thong dong ngắm cảnh, trêu đùa.
11 Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, cô đã chạy lon ton ra vườn hoa. Không biết là gì nữa nhưng cũng có thể nói đây cũng là một thói quen: Giang sơn khó đổi, bản tính khó rời.
12 Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu óc thật mệt mỏi, đó là suy nghĩ đầu tiên của cô. Vừa định nhấc chân xuống giường thì thấy có một cánh tay của ai đó đang đặt trên bụng mình.
13 . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 3 ngày sau. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Riêng cô, dạo này cảm thấy vô cùng ngán ngẩm, nhìn thấy thức ăn thì dạ dày cuộn lên, tìm ngay đến nhà vệ sinh.
14 Sáng hôm sau. . . Vừa mới thức dậy, cô đã thấy một tin nhắn được gửi tới máy mình:"Lệ Lệ à, mình bị mất điện thoại, có chuyện gấp, ra vườn sau trường gặp mình.
15 . . . . . . . . . Vương thị. . . . . . . . . Từ sáng đến giờ, trong công ty luôn có một luồng khí lạnh, chính xác hơn là một cái máy lạnh. Không ai khác là Vương lão và Vương Lãng Thần.
16 - Không được phép khóc, nhìn bộ dạng đáng thương nhu nhược này của cô, chắc hẳn mỗi lần đều bắt được trái tim đàn ông hả? Hoa lê đái vũ, mơ tưởng hão huyền quyến rũ đàn ông?- Anh đứng dậy đi về phía cô, ghì cằm cô bằng tay, phun ra lời nói châm chọc cô.
17 . . . . . . . . . . . . . . . . . . 4 năm sau. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Tại một chuyến máy bay về Trung Quốc, trên toa hạng nhất, có một gia đình nhỏ bao cả một toa xa hoa này.
18 Chương 20: Gặp lại sau bốn năm (2) - Ngày em đi______________________________________________________________________Trong sảnh chính sân bay, ngày mà cô đi, khi cô vừa xoay lưng bước lên máy bay thì Lãnh Nhi trầm mặc, cảm thấy thực sự trống trải.
19 "Mời tất cả hành khách có chuyến bay xuống Bắc Kinh nhanh chóng lấy đồ, đã đến địa điểm. Tôi xin nhắc lại. . . "Tiếng thông báo của sân bay vang lên, cũng là tiếng chuông đánh thức anh ra khỏi những suy nghĩ về cô.
20 - Sao chứ ? Chẳng lẽ anh định mang tôi và hai đứa bé về ở riêng trong một ngôi nhà khác, làm con riêng vợ lẻ sao ? Anh nghĩ là chúng tôi cần tiền của anh sống sao? Tiền bạc, danh tiếng, tài sản, bất cứ thứ gì chúng tôi cũng có.