41 Chap 41: Nguy cơ bị mất “nụ hôn đầu” đang tới rất gần mà nó thì vẫn “bất tỉnh nhân sự” không biết gì. -Thưa cậu…. Nhưng đôi môi kia chưa kịp chạm vào môi nó thì cánh cửa bật mở, một tên mặc đồ đen xông vào làm khuôn mặt của người ngồi bên nó khó chịu -Cái gì? -Ơ…thưa thưa cậu…Tên Gia Huy tới nói muốn đón vợ hắn về ….
42 Chap 42: -Voi con? Mạnh Khang nhìn nó, phía sau hắn cũng đang nhìn nó chờ đợi một chút phản ứng từ khuôn mặt vô hồn đó. Nhưng khác với suy nghĩ của hắn, nó không kháng cự cũng không ý kiến tất cả chỉ là một khoảng không im lặng -Tiểu Du, chúng ta về! Hắn không chịu nổi cảnh tượng này bước nhanh tới gần níu tay nó.
43 Chap 43: -Cô vẫn ổn chứ? Đại ÁNh nhìn nó mỉm cười, nụ cười nó thường thấy ở Đại Ảnh. Tuy cố tỏ vẻ tử tế nhưng niềm vui hiện rõ trên nét mặt cô ta Nó quay mặt đi, không trả lời cũng lười mở miệng ra nói chuyện lúc này nhất là khi người đối diện là Đại Ánh Thấy nó không nhìn mình Đại Ánh tiến sát ngồi xuống gần nó -Tôi nghĩ cô nên….
44 Chap 44: Ngoài Quốc Minh và hắn còn một người cũng bắt đầu đi tìm nó nhưng với mục đích hoàn toàn khác. Về phần nó, như người mất hồn nó khập khiễn bước trên đường, bản thân cũng không biết đang đi đâu và con đường này dẫn tới đâu nhưng nó hy vọng con đường này sẽ đưa nó đi xa hắn, xa mọi dối trá, sự ganh ghét và mọi thứ.
45 Chap 45: Cạch Đóng sầm cửa xe hắn cùng Mạnh Khang vội vã đi về phía Khải Tuấn -Tiểu Du đâu? -Cô ấy đang đi cùng tôi thì vào nhà vệ sinh rồi lén đường cửa sau đi theo một người khác nhìn rất giống Đại Ảnh -Vậy giờ Voi con đâu? -Tôi đuổi theo tới đây thì mất giấu -Chia làm 2 hướng đi Vừa nói hắn vừa quay về phía xe Cùng lúc đó điện thoại của Mạnh Khang đổ chuông.
46 Chap 46: Đại Ảnh tò mò nhìn hắn -Đó là chuyện của tôi Một câu trả lời không được Đại Ảnh và cả nó công nhận , Đại Ảnh lấy lại vẻ cao ngạo -Thôi được, nếu anh đã biết em cũng không ngần ngại giấu giếm làm gì nữa Nó tròn mắt, quả thật mọi thứ diễn biến nhanh tới chóng mặt, là người trong cuộc nhưng hầu như nó ngây ngô đến tội nghiệp vì không biết chuyện gì đang và sắp xảy ra.
47 Chap 47: Ngoài căn phòng họp thì ở nơi khác không khí căng thẳng cũng đang bao trùm, nó hoảng hốt nhìn ngôi nhà đang ngập trong khói lửa, có xăng nên ngọn lửa lan rất nhanh và cháy rất to.
48 Chap 48: Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi cả căn phòng im lặng như tờ, không ai giấu nổi vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt -Chủ…ủ…chủ. . Tịch…. - một người buộc miệng lắp bắp rồi những người khác cũng mắt tròn mắt dẹt -Chủ tịch? -Chủ tịch? Chủ tịch về khi nào? …………… Những lời bàn tán bắt đầu xôn xao, người này nhìn người kia rồi nhìn chủ tịch Trần chờ đợi câu trả lời.
49 Chap 49: -Nè Voi con em làm gì cứ ngẩn ngơ mãi vậy? Ông Trần về rồi mà nét mặt nó vẫn không thay đổi. mọi việc quả thật vô cùng khó hiểu đối với nó.
50 Chap 50: Hắn ngạc nhiên có một thì nó bất ngờ tới mười khi nhìn căn phòng bừa bộn mảnh vỡ và tất cả như vừa có một cơn bão vừa ập tới cuốn phăng mọi thứ khỏi vị trí cũ vậy.
51 Chap 51: Còn hai ngày nữa là tới lễ đính hôn rồi mà thái độ của hắn đối với nó, với buổi tiệc cũng chẳng có gì thay đổi. Nó không hiểu tại sao cũng không có cơ hội nói chuyện với hắn để tìm nguyên nhân.
52 chap 52: Nó quay lại nhìn hắn: -Tại sao? -Vì…em phải ở bên cạnh anh! Nó nhếch môi trước câu nói của hắn: -Anh thật kỳ lạ, chẳng phải anh không còn hứng thú với em? Nếu em đi anh sẽ không phải miễn cưỡng đính hôn , anh sẽ….
53 Chap 53: Trong khi đó ngoài vườn sau của nhà hàng nó hoảng hốt nhìn Đại Ảnh từ từ rút dao ra khỏi người Quốc Minh. NÓ không ngờ chính Quốc Minh lại giúp nó lãnh trọn mũi dao đó.
54 Chap 54: -Nhưng…. Bảo Như chưa kịp nói gì đã bị nó lôi ra cửa. Trước phòng phẫu thuật, ông Trần , Mạnh Khang đều ở đó. Bước chậm hơn nó và Bảo Như lại ngồi chờ đợi.
55 Chap 55 Chỉ mấy tháng không gặp Đại Ảnh mà Đại Ảnh thay đổi nhiều quá, mái tóc đã cắt ngắn, khuôn mặt không còn nét tinh ranh thay vào đó là vẻ mặt ngây thơ như một đứa trẻ.