1 Một mùa hè rạo rực cuối cùng cũng xâm chiếm ngôi trường cấp ba kiêu sa của tôi. Nói như thể tôi đang khoe khoang nhưng quả thực là không có xạo chút nào! Riêng về diện tích thì trường cấp ba J không thua kém một trường đại học quốc tế nào cả, ngược lại còn có phần phô trương hơn nữa.
2 Có một người từng nói với tôi: "Khoảng cách lớn nhất trên thế giới là khoảng cách giữa hai trái tim".
Chính là tôi luôn yêu cậu ấy còn cậu ấy thì chẳng bao giờ biết.
3 Tại sao đơn phương cũng được gọi là tình yêu?
Vì nó có đủ tư vị của tình yêu, có loạn nhịp, có yêu thương, có hờn ghen, có giận dỗi. . .
Chỉ là, tất cả mọi thứ đều là cảm nhận từ một phía, một mình hờn ghen, một mình đau khổ, đến khi buông tay, cũng chỉ là quyết định một mình.
4 Nhiều năm về trước, khi chúng ta đều là những đứa trẻ, người đó đã giúp tôi thoát khỏi vỏ bọc ốc sên. . .
Từ ngày hôm ấy, mỗi lần Hàng Khánh đến chơi đều gọi tôi chơi cùng.
5 Không khí trong trường hôm nay vẫn như bao ngày khác, vẫn là giai đoạn nước sôi lửa bỏng. Mỗi tiết học các lớp đều im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng chim hót trên cành cách đấy cả chục mét.
6 Thật may vì hôm nay tôi chọn một cái áo rộng nên việc không có áo ngực cũng không còn quá lộ liễu.
Cũng bởi vậy mà tôi rất tự tin chạy thẳng lên tầng hai để mặc tiếng cười hô hố của Vũ Mộc ở đằng sau.
7 Tôi mặc bra vào, nén đi nỗi tức giận mà nặn ra một nụ cười sáng lạn bắt đầu lên tầng để học.
Tính ra cũng phải bốn đến năm năm rồi tôi mới quay lại nơi này, thế nhưng những ám ảnh kinh hoàng vẫn còn nguyên trong trí óc, tựa như cả đời cũng không quên nổi.
8 Ngoảnh đi ngoảnh lại hai cái kỳ thi cuối kỳ của chúng tôi cũng bắt đầu. Học sinh thì chẳng khác gì mấy con bò tót đang hừng hực thở ra khói. Còn không khí trong trường thì náo nhiệt hơn cả đấu trường cổ đại, có thể khái quát là, đã đến nước này thì không cần nhìn mặt bố con đứa nào hết mà chỉ cần xông pha chém giết thôi.
9 "Mày có thích không?" Tôi đánh liều hỏi Lăng Nhạn mà tim lại đập nhanh hơn.
Hàng Khánh rất tốt. Có đủ điều kiện. . .
Cũng có rất nhiều người thích cậu ta nữa.
10 Hôm nay Hàng Khánh không vuốt keo, tóc mái dài che đi cái trán cao cao khiến cậu ta trông trẻ con đi vài phần so với lúc vuốt lên. Đi cùng cậu ta đương nhiên là Vũ Mộc, và còn có một người trông lạ mặt khác nữa.
11 Phải! Kỳ thi này cuối cùng cũng bước vào đỉnh điểm, đó chính là giai đoạn thi các môn chính.
Tôi lúc này cũng không còn rảnh rỗi mà suy nghĩ lung tung nữa, chỉ dám hướng vào một điều duy nhất đó là mấy cái đề cùng bài tập bác tôi cho.
12 Đề thi là dạng trắc nghiệm gồm năm mươi câu, cũng giống so với các đề lúc trước tôi làm.
Nếu như các lần kiểm tra, có lẽ tôi sẽ nhìn ngó xung quanh, có lẽ sẽ quay bút tìm đáp án, nhưng lần này tôi còn chẳng có thời gian mà suy nghĩ.
13 Mấy môn cuối thi nhanh đến chóng mặt khiến chính tôi cũng không tin nổi là mình đã trải qua nữa. Không khí trong trường cũng vì vậy mà bớt căng thẳng đi nhiều, căn tin đương nhiên cũng đông hơn.
14 Ngày thứ ba tôi đến trường cũng là lúc kết quả được công bố. Ba cô bạn của tôi làm nên lịch sử ở cái khu ngoài lề này với số điểm cao không tưởng. Đến chính giáo viên cũng phải mắt tròn mắt dẹt nhìn.
15 Thức khuya vừa đủ, dậy sớm thể dục, đến trường đọc sách, nghe giảng, cuộc sống của tôi quả thực nhàm chán hơn bao giờ hết. Tất nhiên, đó là cách nhìn của người ngoài, còn tôi thì thấy mình vô cùng bận rộn.