1 Chương Giới Thiệu Nhân Vật. Lưu Thiên Phiết, một thanh niên nghiêm túc không rượu chè, không cờ bạc, không sa đọa. . . công dân cực tốt của một đất nước.
2 “Đứng dậy cho ta. ” Gương mặt xinh đẹp hút hồn người nhìn bây giờ đang nhíu chặt hai hàng lông mày thanh tú lại. Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào đám nam nhân nằm vật vã dưới chân mình.
3 Sáng ngày hôm sau. “Cốc. . . cốc. . . ” bên ngoài phòng Thiên Tuệ vang lên tiếng gõ cửa đều đặn nhưng bên trong vẫn im lặng không một chút động tĩnh. Vài tiếng lách cách phát ra, cánh cửa đột nhiên mở toang.
4 Cả một mớ hỗn độn đang diễn ra trong lớp thì bên ngoài một người đàn ông trung niên đi vào. Gương mặt không có gì nổi bật nhưng lại cảm nhận được sự nghiêm túc trong ánh mắt của ông.
5 “Em gái ơi, em đi một mình à? Vậy đi chơi với tụi anh đi. ” Hai anh chàng xa lạ tới bắt chuyện với Thiên Tuệ, nhưng đáp lại những câu mời gọi vẫn là sự im lặng bao trùm quanh người cô.
6 “Cậu chủ, đã đến nơi rồi. ” Chiếc xe dừng lại ngay trước cửa công ty mang sức ảnh hưởng toàn cầu cả nước. Người đàn ông trung niên tên Tấn vội vàng mở cửa xe để cậu thanh niên ngồi ở hàng ghế phía sau xe bước xuống.
7 “A lô, cậu đang ở đâu vậy?” Thiên Phiết vừa bước ra khỏi thang máy, tay liền nhấn ngay dãy số quen thuộc. Mọi nhân viên cấp dưới khi nhìn thấy cậu ai cũng lễ phép cúi đầu.
8 Vài ngày sau. Trên chiếc bàn dài đặt trong phòng khách, mọi người đã chỉnh tề ngồi vào bàn. Mọi hành động cần thiết đều diễn ra trên bàn ăn một cách đều đặn.
9 “Anh không sợ sao?” Khẩu súng được đặt ngay giữa trán của thanh niên. Trái lại hắn chỉ mỉm cười đê tiện. “Ngay cả sức đánh người cũng không có vậy em lấy đâu ra can đảm để cầm súng để bắn người chứ? Có khi nào đây là sở thích nho nhỏ của một người con gái thượng lưu như em chăng? Súng đồ chơi chẳng làm được gì đâu.
10 “Anh là người đã kêu Đế Trình làm việc này đúng không?” Con ngươi trong suốt của cô nhìn thẳng vào cậu, sự kiên định nói lên tất cả làm cho đại thiếu gia muốn từ chối cũng không được đành gật đầu.
11 Cầm điểm thi môn toán trên tay, toàn thân Thiên Tuệ run rẩy không ngừng. Một con số không tròn trịa nằm chình ình trước mắt cô. Không hiểu hoàn toàn không hiểu, lẽ ra phải mười điểm tròn giống như Nhất Trung chứ vậy sao mà.
12 “Hai người có muốn uống gì không?” Đế Ly quay đầu nhìn anh em nhà họ Lưu. Người thì đứng, kẻ thì ngồi. Thiên Phiết lịch sự lắc đầu rồi lên tiếng cảm ơn còn nhị tiểu thư tự nhiên cứ như ở nhà của mình, cô nhảy lên rồi rơi tự do vào chiếc ghế sô pha dài đặt ở sát góc tường,gương mặt hớn hở nói.
13 Trên đường trở về nhà, anh và cô vẫn tiếp tục giữ im lặng nhưng mỗi lúc cô muốn tách ra xa thì anh lập tức tiến sát lại gần, thật làm cho người ta nhức cả đầu.
14 Đế Ly nhanh nhẹn bước vào gian bếp, bắt tay vào làm thức uống yêu thích cho nhị tiểu thư, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho đến khi Nhất Trung bước vào.
15 Thiên Tuệ lên tiếng nói lời cảm ơn với chú Khuyết khi đưa hai người về nhà, trước mắt thấy nhị tiểu thư phải cố sức cõng Thiên Phiết thì người đàn ông này hỏi có cần giúp đỡ không thì cô mỉm cười lắc đầu rồi bước nhanh lên phòng của đại thiếu gia.
16 Cuối cùng sau bao nhiêu nỗ lực tống cổ nhị tiểu thư ra khỏi phòng và nằm ngửa phơi bụng cho trần nhà thì tia sáng hy vọng duy nhất _ Tiểu Hoa Đà đã về kịp lúc.
17 Một ngày mới lại bắt đầu với hai đồng chí còn nguyên vẹn thân thể nhưng khi bắt đầu vào lớp học thì người tỏa sáng, kẻ lu mờ. Lớp học của nhị tiểu thư được xếp vào hàng đặc biệt trong khi những lớp khác đều phải học đến năm tiết như các trường bình thường thì lớp của cô lại chỉ học có ba tiết.
18 “Bạn thân Thiên Tuệ, tớ. . . tớ đến mua. . . đồ. ” Khó khăn nói ra, vặn vặn hai tay. Cử chỉ cực kì đáng yêu làm cho cô muốn ôm vào trong lòng nhưng nghe kĩ lại thì thấy hơi khó hiểu.
19 “Anh bạn, trong ba tháng qua nếu anh có hành động bất chính đối với Bối Bối thì. . . nhìn thấy đống bầy nhầy đó không? Kết cục cuối cùng của anh đấy. Cho nên tôi khuyên anh hãy thận trọng khi tiếp xúc với cô ấy đừng để vẻ bề ngoài che mắt, anh không biết khi cô ấy mất tự chủ sẽ đáng sợ như thế nào đâu.
20 “Bối Vân, đến lúc đi về rồi. ” Hoàng Ân bước lên lầu, cứ ngỡ phải một phen tìm kiếm nào ngờ hai người con gái kiều diễm đã đứng sẵn trước hành lang dẫn xuống cầu thang, một người thì đứng yên không làm gì cả, một kẻ cứ đập cửa phòng của đại thiếu gia liên hồi đồi người bên trong phải nói ra cái gì đó.