41 “Reng. . . Reng. . . Reng. . . ”, khi tiếng chuông chuyển tiết vang lên, Thảo Hương đứng dậy chống hai tay lên bàn, cất giọng nói dễ nghe. “Được rồi các bạn, hôm nay bài học của chúng ta kết thúc tại đây, nhớ về nhà xem kĩ lại bài, ngày mai sẽ có một bài kiểm tra nho nhỏ, nên đừng hòng mà đi chơi đấy nhé, cả lớp nghỉ.
42 Đại thiếu gia cẩn thận bế chặt Thiên Tuệ trên tay từ lúc ở trường cho đến khi về tới nhà, người làm vừa nhìn thấy cậu chủ về thì ngay lập tức nhanh tay mở cửa chính, đứng sát một bên.
43 Không khí trên bàn ăn lúc này cực kì ảm đạm, không một ai lên tiếng chỉ có tiếng muỗng nĩa giao nhau ngoài ra không còn tiếng động thừa thải nào cả. Đại thiếu gia vươn tay gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào bát của cô, cơ thể của nhị tiểu thư bỗng nhiên chấn động dữ dội, mọi lời nói của Nhất Trung đều đồng loạt ùa về không ngừng làm cho đầu óc cô quay cuồng.
44 Cả hai đồng chí của chúng ta đều nhanh chóng phóng xe đuổi theo nhị tiểu thư, khi chiếc xe hơi sang trọng rẽ vào một khu yên tĩnh đến lạ lùng thì căn biệt thự đồ sộ hơn mức bình thường hiện ra, hoàn toàn tách biệt với mọi thứ xung quanh.
45 Khung cảnh xung quanh bỗng chốc tối đen như mực, đại thiếu gia chẳng còn cảm nhận được gì cả, điều cuối cùng cậu nhớ đó chính là hơi ấm dễ chịu và mềm mại.
46 Không có gì ngạc nhiên khi đại thiếu gia hoàn mỹ của chúng ta lại phải vác khuôn mặt bị băng kín một bên mặt đến trường, nhị tiểu thư ngoảnh mặt làm ngơ bước thẳng vào lớp còn Tiểu Hoa Đà thì mải chăm chú chờ tin nhắn của người nào đó nhưng sự thật phũ phàng là anh phải ngậm đắng nuốt cay đứng lại chịu chung số phận bị mấy bức tường kiên cố thi nhau ép chặt, đa phần bọn họ điều locho cái khuôn mặt đẹp mã của cậu.
47 Tiếng nói chuyện thì thầm cứ vang mãi bên tai làm cho nhị tiểu thư không tài nào chợp mắt được, ngồi trên xe cả đêm khiến cho bàn tọa của cô cứ nhói lên, đã vậy khi xuống còn bị bắt ngồi im trên chiếc ghế dựa nữa chứ, êm thì có êm thật nhưng ngồi nhiều quá đối với một người ưa chạy nhảy như cô thì nó như là địa ngục trần gian vậy.
48 Khu xưởng rộng lớn bị bỏ hoang vang lên những tiếng động va chạm nhẹ, càng lại gần âm thanh càng lớn. Hai cô gái trên người mồ hôi nhễ nhại giương mắt nhìn nhau, nhị tiểu thư thở hổn hển, đưa tay hất mái tóc óng ánh như tơ nhện sang một bên, người còn lại đá văng đôi giày trên chân mình ra, nhún nhảy lấy thế nhìn Thiên Tuệ.
49 “Bối Vân, mau lên đưa tay cậu đây. ” Nhị tiểu thư chồm người ra khỏi cửa sổ, vươn cánh tay trắng nõn làm lộ vài chỗ bầm tím cùng rỉ máu. Người mẹ trẻ cố sức bám người vào tường leo lên, bọn họ vì sợ phát hiện liền tìm cách đi bằng đường tắc nhưng coi bộ đường tắc lần này hơi khó xơi.
50 Nhất Trung bước vào phòng, hàn khí lập tức ập vào người anh, Tiểu Hoa Đà dụi dụi mắt nhìn kỹ xem có phải là mình bị hoa mắt đến nổi có thể thấy bóng dáng bạch long cùng với hỏa hổ lấp ló ẩn hiện ở đây không? Đại thiếu gia mặt lạnh trừng mắt với An Thành, hắn cũng không chịu lép vé, nhếch môi khoanh tay nhìn xuống.
51 Đại thiếu gia cùng nhị tiểu thư dành trọn một ngày để ngủ bù cho những giờ cực khổ đã trải qua. Tiểu Hoa Đà lại lao đầu vào những thí nghiệm mổ xẻ trên cơ thể động vật nhưng anh cũng không quên trách nhiệm chăm sóc sức khỏe của anh em nhà họ Lưu.
52 Tiết đầu tiên trôi qua khá khó khăn với bài kiểm tra tốc độ khốc liệt, sang tiết hai thì toàn thể lớp đều thở phào nhẹ nhỏm vì bây giờ chỉ cần ngồi bàn luận vấn đề với nhau bằng tiếng anh.
53 Nhị tiểu thư ngồi trong xe hơi, hai tay nắm chặt dây an toàn trên thân, khuôn mặt hầm hầm nhìn chằm chằm An Thành đến nổi mồ hôi lạnh trên người hắn túa đầy ra mặt.
54 Gió mát trên không cứ dìu dịu lướt nhẹ trên tóc mỗi người, bầu trời trong xanh cùng với ánh nắng chói chang như muốn thiêu đốt da người ấy vậy mà trong một căn buồng không hơn không kém so với những cái còn lại thì có hiện tượng áp thấp giảm mạnh, gió giật kèm theo bão tuyết khuyến mãi.
55 Đã hơn hai tuần mọi chuyện giữa cô và cậu vẫn dậm chân ngay tại chỗ, mới vài ngày trước còn nói đùa vui vẻ vậy mà chỉ vì một chuyện cỏn con lại giận nhau ra mặt.
56 “Thiên Tuệ, anh. . . ” Đại thiếu gia bị cô kéo một mạch lẫn vào trong dòng người đang chen lấn đến ngạt thở. Người va, kẻ chạm làm cho cậu khó khăn bước theo cô nhưng những ngón tay thon dày kia vẫn một mực nắm chặt lấy cổ tay cậu, càng đi lực siết càng mạnh thêm.
57 Kết thúc ngày đi chơi vô cùng tươi đẹp kia, khi về nhà nhị tiểu thư nghe được một tin chấn động suýt chút nữa phải bật khóc: “Thi tốt nghiệp chuyển cấp.
58 Nhiều khi con người có thể tiên đoán được niềm xấu sắp xảy ra và đại thiếu gia không nằm ngoài dự tính. Sau khi cậu rà soát hết tất cả các sổ sách trong công ty Lãn Huyết phát hiện một số lượng lớn cổ phần của các cổ đông đều được đẩy vào sàn chứng khoán.
59 Thiên Tuệ vừa bước xuống khỏi chiếc phi cơ riêng được ông Tôn chuẩn bị đặc biệt cho cô, hai bóng người khá quen thuộc đối với nhị tiểu thư đứng ngay ngắn chờ đợi cô đi tới.
60 Bữa ăntối cuối cùng diễn ra trong không khí âm u và im lặng đến nặng nề, ngoại trừ tiếng dao nĩa còn nói chuyện thì không một tiếng. Bà Kim lúc đầu làm mặt nặng mặt nhẹ sau một hồi bị dọa liền khó chịu ra mặt ngồi xuống dùng bữa chỉ có điều miệng không còn nói những lời khó nghe như lúc trước.