21 Chap 21: Sau một hồi vất vả thì tất cả đã được đền đáp bởi một khung cảnh vô cùng thơ mộng. Một con suối được bao quanh bởi cây rừng và âm thanh của chim chóc, nó rất hứng thú: -Woa.
22 Chap 22: -Gia Huy. . . -nó ngạc nhiên khi hắn ra đây tìm nó. -Cậu theo chúng tôi tới đây làm gì? Khải Tuấn nhìn hắn ánh mắt tức giận, vẫn thái độ ngạo mạn thường có hắn bước tới nắm tay nó kéo ra xa Khải Tuấn: -Tìm Tiểu Du! Sao lúc nào cậu cũng lôi kéo vợ tôi vậy? -Vợ ak? Haha nực cười, Tiểu Du là vợ anh từ khi nào? -Từ khi nào cũng không liên quan cậu, cậu nên nhớ cậu chỉ là một người bạn.
23 Chap 23: Cơn mưa phùn của vùng rừng núi làm nó thấy lạnh mặc dù bên ngoài khoát một lớp áo dày, mái tóc dài không giúp nó thấy ấm hơn. một mình cầm đèn pin bước đi , âm thanh do bước chân nó tạo ra cũng đủ làm nó sởn gai óc.
24 Chap 24: Hắn Không muốn quay lại: -Không phải chuyện của cậu! Thêm một câu ngắn gọn hắn bước đi đóng sầm cửa trước mặt Khải Tuấn. Bây giờ hắn không muốn nói chuyện với ai, chỉ muốn thấy nó, ở gần nó mà thôi.
25 Chap 25: -ĐỒ KHỐN! Chưa kịp “tặng” nó một nụ hôn thì một cánh tay khác đã kéo mạnh vai tên đó, một cú đấm như trời giáng làm tên đó ngã nhào vì quá bất ngờ -Khải Tuấn! Nhìn thấy Khải Tuấn nó như gặp được cứu tinh chạy tới sau lưng Khải Tuấn.
26 Chap 26: Rè. . . . è. . . . è. . . Tiếng điện thoại rung phá tan khung cảnh “lãng mạn” giữa 2 người hắn với tay ra lấy cái điện thoại trên bàn kế bên, nó xấu hổ ngóc đầu dậy.
27 Chap 27: Nó quay qua nhìn hắn cầu cứu nhưng hắn vẫn tỉnh bơ -Thì cứ hát thôi! Hắn kéo tay nó lên sân khấu, đầu óc nó trống rỗng nó không nghĩ ra được bài nào cả.
28 Chap 28: -Người đó giống Đại Ảnh quá. Khải Tuấn nhìn nó thắc mắc, nó cười cho qua chuyện: -Ừ, chị song sinh của Đại Ảnh là Đại Ánh đó. Vậy là hắn phải ngồi nghe Đại Ánh lảm nhảm suốt ở trong nhà còn nó và Khải Tuấn ở vườn sau chơi với “cặp đôi quái vật” -Cái gì nè Khải Tuấn? Nó vạch vạch trong đám lông của Bé Nhỏ thấy một cái gì u u lên rất lạ.
29 Chap 29: Vẫn như bình thường , hắn thích dùng hành động để trả lời nó hơn. Nhanh chóng thu dọn mọi thứ trên bàn Vẫn thái độ ngạo mạn hắn nắm tay kéo nó ra phía cửa lớp không quên mang theo ba lô của nó bỏ lại thầy giáo đang tức tối nói với theo -EM KIA, QUAY LẠI ĐÂY CHO TÔI NGAYYYYYY Ra gần tới cổng trường nó không thể chịu nổi nữa -Nè…anh làm cái gì vậy hả? -…………………….
30 Chap 30: Đưa hắn vào phòng cấp cứu nó ngồi bên ngoài, lấy điện thoại bấm số: -Mạnh…Mạnh Khang…giúp em! *30 PHÚT SAU Mạnh Khang, Bảo Như không biết tại sao có Khải Tuấn cũng vội vã chạy tới phòng cấp cứu Thấy nó ngồi đó, ánh mắt vô hồn, tay nó, chân, mặt, bộ đồng phục trên người, toàn thân nó đầy máu.
31 Chap 31: -Ưm. . m. . m Nó trở mình , mắt hơi nheo lại vì ánh mặt trời. biết nó đã thức Mạnh Khang “lại bắt đầu” -Nè, em đi canh bệnh nhân như vậy đó hả? -Ủa…Khang khìn.
32 Chap 32: Hắn nhanh chóng kéo nó ra, cầm lấy tay -Em có sao không? -Không…không…sao Thấy máu nó cũng hơi hoảng hốt, như khi hắn kéo nó ra nó mới nhận thấy tay nó không hề đau.
33 Chap 33: *BUỔI SÁNG: Nó thấy mắt cay xè, đầu hơi choáng váng. Cố gắng mở mắt , nó hơi ngạc nhiên vì khung cảnh xung quanh: -Sao lại ở đây? Gượng người ngồi dậy nó bước xuống giường lẩn thẩn về phòng làm vệ sinh cá nhân.
34 Chap 34: -Em…. em…m…đây… -Em nào? Hắn bắt đầu hơi mất bình tĩnh. -Bỏ ra! -Khô…g…g. . đ…ược…. , em Tiểu…. tiểu…. Du…đây -Gì? Phát ngôn đó là hắn choáng.
35 Chap 35: -Ừ, nhất định. Hôm nay anh hỏi gì em cũng nhất định phải trả lời -…. . Gật đầu -Em Yêu Gia Huy nhiều lắm đúng không -……. Gật -Bên cạnh cậu ta em thấy hạnh phúc chứ? -…Gật -Anh thật sự không có cơ hội nào sao? -………Gật Sau nhiều câu hỏi Khải Tuấn thở ra nhẹ nhõm.
36 Chap 36: -Câu làm gì mặt mày đăm đăm vậy? Mạnh Khang hỏi khi hắn cứ ngồi đó nhìn ra cổng, nó đi được một lúc rồi , hắn thấy trong lòng không yên tâm tí nào.
37 Chap 37: Nằm dưới đất, tình hình bây giờ đã được thay đổi, hắn một chân dẫm lên người Trung Vĩ giọng đều đều -Ai sai mày làm ? -Không ai cả, vì tao thù mày tận xương tùy nên mới muốn trả thù Nhìn Trung Vĩ hắn nửa tin nửa ngờ, nhưng tình hình không cho phép hắn ở đây lâu -Đi thôi Mạnh Khang cùng đám vệ sĩ theo hắn ra ngoài -Tìm vợ tôi đi, không tìm được đừng về nữa Hắn và Mạnh Khang cũng bắt đầu đi tìm, trong lòng hắn đang rối đủ thứ chuyện, nhưng hắn lo cho nó nhiều nhất, những vết thương trên người hầu như không làm hắn có bất cứ cảm giác đau đớn nào.
38 Chap 38: Đối với hắn thời gian như ngừng lại người hắn tê cứng trái tim hắn đập thật nhanh ánh mắt nhìn chăm chăm người con gái trước mặt. Nó vẫn đứng đó, thản nhiên cầm khẩu súng đã lên đạn bóp cò **Tách*** Mọi người đều như ngừng thở chỉ duy có nó là thấy thoải mái một cách lạ lùng, vì nó biết dù sống hay chết thì cũng sẽ bên cạnh hắn.
39 Chap 39: Siết chặt nó trong tay, ánh sáng ban mai chiếu vào khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc của hắn, môi không ngừng mấp máy -Tiểu Du…. Ánh sáng chiếu vào mắt làm hắn chói lòa, khép chặt mi rồi khẽ mở to đôi mắt nâu, những tia sợ hãi như còn in hằng trong ánh mắt.
40 Chap 40: nó ngớ ra hok hiểu hắn định làm gì -Anh đang làm gì vậy? -Thì…. chứ em nghĩ anh định làm gì? -Ờ…thì em nói sẽ đền đáp cho anh HẮn chau mày nhìn nó nghi ngờ -Em định nuốt lời đó ha? -Không, không! -Chứ sao? Nó nhìn sang bên cạnh -Nhưng mà Bé Voi nằm bên đó mà Nhìn sang con voi bằng bông đang nhìn hắn trìu mến mà hắn “vỡ mộng” , thì ra nó không “dại khờ” dùng thân nó đền đáp mà đi dùng thân….