1 Ngày hôm nay, một ngày nữa tôi lại có thể tiếp tục được sống. Đã rất lâu rồi, từ khi cái cảnh tượng đó xảy ra nó đã khiến tôi trở nên khác người. Mỗi ngày tôi sống là một ngày kinh khủng đối với tôi.
2 Một giọng nữ thoang thoáng như vừa đủ lọt vào tai tôi, nó phát ra từ trong phòng. Tôi nghiêng đầu nhìn vào phòng. Tôi không thể rời mắt hai điều : căn phòng và người phụ nữ bên trong phòng.
3 Hiệu trưởng lấy chiếc hộp nhỏ đặt trên bàn rồi đi về phía sofa. Cô ngồi xuống ghế, tay cầm chiếc hộp nhưng đôi mắt thì lại đưa về phía tôi. Một lúc sau, cô đặt chiếc hộp trước mặt tôi.
4 Một cô gái dáng nhỏ nhắn trong chiếc khăn tấm quấn lấy thân bước ra, khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt xanh dương, bình yên như nước biển Thái Bình Dương.
5 Bầu trời buổi sáng ở đây thật đẹp, những ngọn gió buổi sáng nhè nhẹ luồn qua cửa sổ, lướt nhẹ trên tóc tôi. -Vân Du à!!! Dậy đi!!!!!!!!!!!!Tôi vừa lay người vừa gọi con bạn ham ngủ của tôi.
6 Cuối cùng thì cũng đến ngày chính thức khóa học. Các bạn học sinh càng lúc càng đông. Họ nói cười với bạn bè, có người còn dùng cả phép thuật của mình nữa, tôi cứ đứng đó nhìn.
7 Vậy là ngày đầu tiên đi học cũng trôi qua. Những ngày tiếp theo, chúng tôi được học những môn học bình thường như các ngôi trương khác, nhưng. . . . .
8 -Chào! - Cái giọng nói chanh chua lè đó không ai khác là Doãn An - một con nhỏ chỉ biết khoe mà không biết giấu. Tôi người lên nhìn nó, miệng nở một nụ cười rất ư là 'hiền'-Chào! Phần thi của cậu tuyệt quá! - Tôi mỉm cười vừa nói vừa nhìn nó.
9 Trời chưa sáng, 5 giờ thôi đấy, thì Vân Du đã lôi đầu tôi dậy, sửa soạn rồi kéo tôi, chạy nhanh như chóp ra sảnh nhà trường. Giờ này chả có ai ngoài chúng tôi và bác bảo vệ đang gật gà gật gù trên chiếc sofa trong phòng bảo vệ.
10 Tiếng nhạc xập xìn chói tai trong hội trường khiến tôi nhức đầu. Cái ánh sáng lúc mờ lúc ảo tạo cho tôi cái cảm giác như vừa bước vào một quán bar vậy.
11 Những ngày sau đó, tôi đã lao đầu vào việc hộch chăm chỉ, luyện tập phép thuật thường xuyên. Phải nói cái lớp Đặc Biệt đó, sau một thời gian học tập đã có thể sử dụng thành thạo từ Thuật chú tay đến Thuật chú đũa phép.
12 Tôi mệt mỏi lê từng bước chân trên mặt sàn bóng loáng. Ngày Chủ nhật gì mà. . . HaizzzMới sáng sớm mà tôi đã nhận một tin nhắn từ số lạ, mở lên thì nhắn như thế này:" Tôi muốn gặp cô, khi nào cô thức dậy thì cứ đến vườn hoa sau trường, tôi ở đó đợi cô! Tôi có chuyện muốn nói!Doãn An "Cái tin báo hiệu ột ngày không yên ổn.
13 Những ngày sau đó, Doãn An ít đi học hơn. Mấy bữa đi học thì lại không thèm nói chuyện với ai kể cả Bảo Tuệ, bạn thân nhất của cô ta. Có lúc cứ gục đầu xuống bàn, hai mắt cứ thâm quần như gấu trúc vậy, người gầy gò hơn.
14 Tại căn tin trường. . . -Nè! Nghe nói hôm nay lớp mình có học sinh mới đó! - Vân Du vừa uống xong lon nước cam liền nhanh nhảu nói. -Vậy à? Nam hay nữ vậy? - Ken cho tay vào túi quần, lưng tựa vào thành ghế.
15 -Tiểu Vi ơi! - Henry đi phía sau tôi và gọi tên tôi. Bao nhiêu ánh mắt của bao nhiêu con người trong cái hành lang này đều dán vào tôi. Sự khó chịu trong tôi bắt đầu chuyển dần sang tức giận, đôi mắt nâu xinh đẹp của tôi cũng trở nên đỏ thẵm khi hàng ngàn tiếng xì xào bàn tán vang lên.
16 -Điều này thật sự. . . . . . . . . không phù hợp! - Khải Minh lên tiếng, hai mày nhíu lại, đôi mắt có chút lơ đãng nhưng u buồn. -Đó là lựa chọn tốt nhất bây giờ rồi! - Thái Ny đặt tách trà xuống bàn, hai tay khoanh trước ngực nhìn Khải Minh.
17 Những ngày tháng sau đó trở nên vô vị đối với tôi. Những trưa nắng ngồi ăn cơm dưới bòng dù trong căn tin trường, những nụ cười gay gắt hơn cả ánh nắng, những giờ thể dục đua nhau mà chạy giờ đây đã không còn khi cậu ấy đi.
18 Tôi cứ như thế đến khi cảm nhận được chiếc xe đã dừng lại. Tôi chớp mắt một cái, mọi thứ lại hiện hữu trước mắt tôi. Cửa xe đã được mở sẳn, tôi bước xuống xe rồi nhìn Henry một cái.
19 Tôi chạy ra ngoài ban công hít thở không khí trời đêm. Tuy bữa tiệc này không giống như cái vũ trường mà Thái Ny và Vân Du dẫn tôi đến. Khác hẳn với tiếng nhạc xập xình, chói tai, những ánh đèn mờ ảo là những âm thanh nhẹ nhàng từ cây piano và vĩ cầm, ánh sáng vàng nhạt lung linh, những mùi nước hoa thơm nhẹ, thoang thoảng, tiếng nói chuyện dường như không nghe thấy nếu không đứng gần.
20 Trong giấc ngủ yên bình, tôi thấy hình ảnh của một người choàng áo khoác đen đang đi đến cạnh tôi, cái áo choàng đáng ghét đã che đi gương mặt người đó, tôi nhanh tay vứt áo choàng sang một bên.