1 Anh bước ra khỏi nhà hàng, lòng dạ rối bời. Anh vừa bị từ chối lời cầu hôn đầu tiên trong đời mình mà anh cũng không tin rằng mình lại bị từ chối. Chiếc Mesedes đen đỗ lại bên đường, mở cửa quẳng chiếc áo khoát ngoài vào một cách chán nản, anh dợm bước vào xe xong lại thôi, nói vài câu với tài xế, đóng sập cửa xe, anh cuốc bộ.
2 – Nhưng tôi có làm gì đâu mà phải điều tra?– Có thể cậu không làm, thực hư sẽ được điều tra sau, còn bây giờ có người thưa cậu trộm đồ của họ thì cậu phải hợp tác điều tra thôi, việc cũng nên làm mà…Thấy mặt cậu vừa tái vừa đỏ, anh công an trấn an.
3 . . Anh còn cười được sao…mọi chuyện cũng tại anh hết cả, say thì về nhà ngủ đi… TRỜI ƠI… sao mà nhè lúc quan trọng của cả cuộc đời tôi mà anh ở đâu nhảy vô phá đám vậy hả!!???.
4 Cậu đắn đo nửa muốn về nửa muốn nán chờ thêm chút nữa. Về thì thật tiếc cho cái bánh trong túi công sức cậu chăm chút cho nó…. Cuối cùng cậu quyết định về cứ nấn ná đây hoài thì kỳ quá, đúng là không hẹn trước thì cũng có thể không gặp.
5 – Không phải đâu, em cũng suy nghĩ kỹ rồi…em định trước khi đi sẽ đến chào lần nữa, hên xui vậy gặp hay không phó thác vậy. chuông điện thoại reo. – Anh ra ngoài chút, không nói chuyện với cậu nữa.
6 – Anh đi suốt nhỉ, anh ở nhà một tháng được bao ngày?– Hì, chẳng được bao ngày đâu, công việc đòi hỏi vậy. – Không ai phụ giúp anh à. – Trước đây cũng có, nhưng bây giờ thì không.
7 – Em dám bảo anh như vậy sao… Tuy có hơi…ừ thì tạp như em muốn. . nhưng không phải cái gì cũng nhét vào miệng được đâu, có lẽ anh chú trọng chất lượng của món ăn hơn.
8 Cậu lóng ngóng trước lời khen của anh và không biết nên mặc hay nên thay ra. Anh quyết định giúp cậu tức thì– Ra xe để anh Dương chờ (tên anh tài xế).
9 Thấm thoát vậy mà cậu nhận việc đã được năm sáu tháng rồi, mỗi ngày cậu thứ dậy lúc 6 giờ và bắt đầu một ngày sinh hoạt, hôm nay cậu dậy hơi trễ do hôm qua anh có ghé lại, ngồi chơi khuya quá thành ra hôm nay cậu dậy không đúng giờ.
10 – Em về rồi à. _anh cười khi thấy cậu bước vào_ chờ em dài cả cổ. – Sao anh lên đột ngột vậy, anh mới về thành phố đây mà. _ cậu ngồi xuống đối diện anh lắng nghe trái tim mình đang khiêu vũ_– Ừ, vì anh nhớ mấy món em nấu quá nên lại mò lên đây.
11 Cậu cứ uống với ông chủ đi, ổng say rồi thì chẳng cản được đâu, mà ngày mai cũng không phải đi làm sớm…tui đi ngủ trước đây…mà cậu cứ lai rai chút thôi ông chủ say rồi ngày mai tỉnh dậy chẳng nhớ gì đâu.
12 Cậu ngạc nhiên khi nghe “đầu bếp riêng” dù gì điều kiện là cậu đậu trong kỳ thi tới chưa có mà. . Thấy cậu có vẻ lúng túng người khách lạ đưa tay ra để bắt tay cậu, cậu lịch sự đáp trả.
13 Vũ Phong đạp cho Kim Thành thêm cái nửa rồi giận dữ đi qua đi lại… Kim Thành vừa bị đấm vừa bị đạp ột cái. . một bên má anh đau ê ẩm, anh không ngờ Vũ Phong phản ứng dữ dội vậy….
14 Ánh sáng đầu tiên của ngày mới len qua khung cửa sổ, vậy là cả hai có một đêm không ngủ. Kim Thành đã gặt hái được một kết quả ngoài mong đợi…còn Vũ Phong mệt nhoài vì những quyết định mà anh cho là điên rồ của mình.
15 Nghĩ kỹ đúng là Xuân xúi cậu nhưng không trách nó được bởi cậu không nói rõ nội tình cho nó biết lấy đâu nó không xúi tầm bậy mà cậu đã biết là tầm bậy mà vẫn nghe theo thì bây giờ ngồi đây là đáng rồi……thở dài mãi cũng chán…cậu nghe đâu như tiếng điện thoại cậu reo nhưng vừa móc ra thì nó tắt ngúm, mở tới mở lui cũng không khởi động lại được……chắc Xuân gọi…cậu lững thững ra lề đường đứng cho Xuân dễ tìm thấy.
16 Dù được anh nhận lời nhưng mối lo bệnh tật cũng làm cậu nôn nóng muốn về nhà, và bây giờ cậu đã an vị ở nhà sau một chuyến đi dài từ ĐL về. Treo võng giữa hai gốc ổi sau vườn cậu ngắm nghía ngôi nhà của mình, thấy mình cũng đủ hạnh phúc lắm rồi, dù có ra đi cũng vô cùng mãn nguyện.
17 Cậu không còn sức để lê lết hay để đỡ nửa, đầu óc cậu bắt đầu mờ dần rồi đen thui. Toàn thân ê ẩm, không còn cảm giác tay cậu ở đâu, hay chân ở chỗ nào, thậm chí không biết mặt của cậu có còn nằm đúng chỗ không…….
18 – Mất rồi…trời ơi mất rồi…ah…ah…!!!!!!!!!!!!!!Tiếng bà chủ nhà của cậu không sai, cậu áp tai vô cửa nghe ngóng. ” Chuyện gì nửa thế?”Tiếng xôn xao một lúc rồi tiếng chân chạy, càng gần…cậu lùi lại…cửa phòng bật mở…– Chuyện gì vậy?_cậu hỏi dè chừng_– Tiền tôi đâu?????.
19 – Ờ nói đi, cậu đi tái khám chứ. – Vậy là chưa quên hả. – Sao quên được, còn phải canh cậu ba ngày nửa mà. – Là sao?– Sao cậu khờ vậy, thì cậu chết tui ở canh hòm với cậu 3 ngày.
20 Thôi được chấp nhận. bây giờ thì mình sẽ uống mừng cậu và chúc cậu thành công. – Được, mình đi lấy rượu, cậu lên tắm táp đi. Cậu đi về chắc chưa được nghỉ ngơi tắm rửa phải không.