1 Năm đó anh năm tuổi, cô bốn tuổi. Mẹ anh đã mất ở bệnh viện, trước khi mất bà có nói một điều với anh, chính điều đó đã khiến anh tự đi bộ về nhà mà không chờ ba đến.
2 Diệp Thiên cũng không biết cô đã đi theo mình bao lâu. Có lẽ là từ lâu lắm rồi, từ lúc anh bắt đầu nhận ra thì cô đã đi theo anh được mấy năm rồi. Mấy năm này, anh chìm trong thế giới của mình, không quan tâm đến bất cứ gì, đương nhiên cũng không quan tâm đến bóng dáng nhỏ bé vẫn hay theo đuôi mình.
3 Diệp Thiên gặp cô gái đó ở nước J. Khi đó anh đã đến nước J được nửa năm, sự nghiệp đang tiến hành đến giai đoạn quan trọng, anh bận tối mắt tối mũi không có lấy một phút rảnh rỗi, nên anh cho phép mình bỏ qua các cuộc gọi điện thăm hỏi từ quê nhà, từ Trần Lạc Y.
4 Trần Lạc Y rất buồn bực. Em không biết Diệp Thiên mắc chứng bệnh gì mà lại như thế, ngày nào anh cũng xông vào phòng giữ rịt lấy em, không cho ai đến gần em, ngay cả cô giáo anh cũng chỉ miễn cưỡng một chút.
5 Căn phòng tối u ám, cửa sổ khép hờ, rèm cửa bị gió thổi bay phấp phới, ánh trăng len lỏi qua khe cửa hắt vào trong phòng tạo thành một nguồn sáng nhàn nhạt.
6 Hôm nay Tạ Sâm rất hào hứng. Thằng bé đóng sập cửa ô tô lại, nghênh ngang đi vào trường mẫu giáo Ánh Dương với tư thế cậu chủ nhỏ. Vừa bước vào lớp, em đã rút một vật trong túi ra, hí hoáy bấm tít tít trước mặt đám bạn cùng lớp.
7 Diệp Thiên nhấn chân ga, chiếc Cadillac CTS-V tăng tốc lướt nhanh trên đường. Dòng Cadillac là dòng xe yêu thích của anh, chiếc CTS-V này anh chỉ mới mua mấy tháng trước.
8 Sáng thứ Bảy là ngày nắng đẹp, thời tiết mát mẻ, gió thổi hây hây, các em học sinh trường mẫu giáo Ánh Dương tụ tập xếp hàng trước cổng trường, chuẩn bị xuất phát đến công viên thành phố Ngàn Sao.
9 Sau khi Diệp Thiên giác ngộ, Trần Lạc Y cuối cùng cũng được giải phóng. Đến giờ ăn trưa, các lớp cử người đi nhận củi, nồi, nguyên liệu, gia vị để chuẩn bị nấu ăn ngoài trời.
10 Hôm nay, Diệp Thiên dẫn Trần Lạc Y đến gặp một người. Mẹ anh, Mạc Thanh Vân. Sáng Chủ Nhật đẹp trời thế này, Trần Lạc Y vừa ra khỏi cửa đã bị Diệp Thiên kéo xềnh xệch đi vào bệnh viện.
11 Một tuần sau, vừa sáng sớm Diệp Thiên đã dẫn Trần Lạc Y đi chơi khắp nơi. Sở thú, công viên trò chơi, bảo tàng, thủy cung… cứ như dồn hết bao nhiêu năm không hẹn hò vào một ngày này vậy.
12 Không khí trong nhà hơi có mùi thù địch. Diệp Thiên và Lăng Phong gườm gườm liếc nhau, nhìn thì tưởng hai người ghét nhau là vì mối quan hệ xấu hổ giữa họ, nhưng suy nghĩ của họ lại khác hoàn toàn.
13 Trần Lạc Y che mông chạy vòng qua bàn phòng khách. Trần Hạo sốt ruột đứng phía đối diện, mồ hôi chảy ròng ròng, không ngừng nói: “Con ngoan, lại đây đi.
14 “Lạc Y, đi thôi, hôm nay đội tuyển bóng đá của trường thi đấu đó!” Mẫn Nghi vừa dọn tập vở vừa hồ hởi nói, các bạn trong lớp cũng đang nhao nhao kéo qua sân bóng, vô cùng náo nhiệt.
15 Mẫn Nghi không thèm để ý Lạc Y phản đối, kiên quyết kéo tay cô nàng chạy đến sân vận động. Hôm nay là trận chung kết của hội thao cấp thành phố, có rất nhiều hạng mục thi đấu như bóng rổ, cầu lông, chạy tiếp sức,… nhưng môn thể thao vua vẫn được mong chờ nhiều nhất.
16 Tiếng còi vừa vang lên, tuyển thủ hai đội bắt đầu hành động. Tuy trường Z dẫn bóng trước nhưng đội trường C lại không hề hoang mang. Đấu bao nhiêu năm, có năm nào trường Z đá được trận nào ra ngô ra khoai? Đám thư sinh yếu ớt đó chỉ huých nhẹ một cái đã lăn ra sân khóc lóc nỉ non rồi, thật sự rất không có tính khiêu chiến.
17 Nắng sớm ấm áp tràn vào căn phòng, khẽ hôn lên môi cô gái nhỏ đang say ngủ. Bị quấy rầy, cô gái nhăn mặt, khụt khịt mũi hai cái sau đó bỗng mở bừng mắt, ngồi bật dậy.