1 “Nàng lọ lem luôn tin vào một cái kết cổ tích ột câu chuyện có thật. ”“Bố. . Bố ơiiiiiiiiiiii…” tiếng khóc thét đầy đau đớn của tôi khi nhìn người ta chôn quan tài bố.
2 [ Biệt thự họ Trương,. . ]Chỉ vài phút sau khi anh Nam Phong về, mẹ kế và Mai Linh cũng tới đây. Mẹ kế đặt lên bàn kính một bản hợp đồng gì đó rồi tươi cười, nói:– Cậu xem hợp đồng đi.
3 [Bãi đỗ xe. . ]. . Cộc. . cộc. . Tôi đang dựa đầu vào cửa kính oto ngủ ngon lành thì nghe thấy tiếng gõ cửa kính ở đâu đó, nghĩ bụng chắc ai trêu đùa nên vẫn lì ra ngủ.
4 Sau hôm họp báo, việc đưa Bảo Nhi đi học hầu hết do Gia Khang đảm nhiệm vì anh nói phải ọi người tin vào chuyện hẹn hò. Bảo Nhi thì chính thức bước chân vào giới “nổi tiếng” , cũng đồng nghĩa kết bạn với những sự đố kị, ganh ghét,.
5 [Biệt thự họ Lâm. . ]-Bố về sao không bảo con ra đón!Gia Khang mang hai cốc nước đặt xuống bàn. Bố anh chả nói chả rằng, nhìn anh chằm chằm:-Chuyện con hẹn hò là sao? Con gái của tập đoàn Vanga ư?Bố anh là chủ tịch của chuỗi cửa hàng moto đắt giá nhất, công việc chất đống nhưng chuyện chàng quý tử nhà ông sao có thể bỏ qua chứ.
6 “Chết luôn đi”Tôi nhìn vào trong gương, tự nguyền rủa bản thân. [Phòng khách. . ]-Ơ bác Hàn! Bác dậy sớm thế ạ?Tôi khoác cặp, khuôn mặt thèm ngủ đi ra phòng khách.
7 Vèo một cái đã đến Thứ bảy – Tức là đến prom. Từ sau cái tối mà Nam Phong “kiss” tôi, tôi như người vật vờ. Mỗi lần gặp Nam Phong là tim lại đập thình thịch.
8 “Sau khi mặt trời lặn sẽ là lúc bóng tối lên ngôi, mang theo nhiều sự cô độc và lạnh lẽo…”[ Biệt thự họ Trương. . ]Tôi chạy vào trong nhà thật nhanh, mở cửa phòng Gia Khang.
9 -Chơi đủ rồi. Đi ngủ mai đi học. Tôi nằm trên chiếc giường nhỏ, anh nói rồi đóng cửa. Hôm nay, ngày hôm nay có được coi là một buổi hẹn hò không? Chẳng phải tôi và anh đã bắt đầu yêu nhau từ tối qua sao? Tôi áp mặt vào gối, suy nghĩ đôi chút.
10 Phải sau 5 phút cứng họng, tôi mới cố niềm nở:-Em là Bảo Nhi. Em là đàn em của Nam Phong. -Rất vui khi được biết em. Chúng ta nên kà chị em tốt không nhỉ.
11 2 tuần sau…[Biệt thự họ Trương. . ]-Cũng 2 tuần rồi nhỉ? Mai là ngày đầu kì nghỉ đông của em đúng không?Từ Vi gắp một miếng thịt ba chỉ cho vào bát Nam Phong, hỏi tôi.
12 Sau khi chuyển sang khách sạn khác, Nam Phong và Bảo Nhi dường như đã có một khoảng cách con tim khá xa…-Mày nghĩ đâu là tao?Tôi nhìn lên bầu trời đầy sao, tay lắc lắc cốc trà sữa mà Bảo Minh mới mua cho tụi tôi.
13 -Mày định trốn ở đây thật sao?-Mày không vui khi tao ở với mày sao?Tôi ngả lưng xuống chiếc giường đầu gấu bông của Tiên Tiên. Sau khi trở về từ Hàn Quốc, tôi lẻn nhanh tới biệt thự của Tiên Tiên để trốn tránh vài hôm.
14 Suốt 8 tuần sau cái buổi tối định mệnh đó, tôi và Nam Phong cắt đứt hẳn liên lạc. Tôi và Tiên Tiên thường xuyên rủ nhau đi ăn uống, xem phim cùng Bảo Minh và Gia Khang.
15 -Sao anh đưa em về đây?Tôi ngồi trong xe ngó ra. Tôi không ngờ lại có thể dễ dàng ngồi lên xe và đi cùng Nam Phong tới vậy. -Em chưa muốn về nhà sao? Hợp đồng vẫn còn thời hạn đấy.
16 -Con bé này. Cô dặn em bao nhiêu lần rồi hả. Bỏ cái tật vô tư đó đi. Làm tội các bạn và thầy cô đi tìm. Cô cốc vào đầu tôi. Rồi quắc mắt sang thầy Phan ( thầy giáo 11D1), quát:-Thầy dạy học sinh kiểu gì vậy? Đến đường cũng không nhớ thì đi theo làm gì? Đi theo con bé này để lạc cùng à?Gia Khang từ khi về trại không nói lời nào cả.
17 -Aaaa em biết trượt băng rồi. Tôi trượt sau Nam Phong, miệng không ngớt reo hò vì vui sướng. Anh dừng lại bất chợt làm tôi mất đà. . trên sân băng, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về hai chúng tôi.
18 -OaaaaaaTôi nhìn bát mì đầy ự thịt bò đang nóng hổi trước mặt. Tôi cầm đũa lên rồi nhìn anh:-Ai nấu cho anh thế? Người nấu tốt bụng cho nhiều thịt bò ghê! Hay do em may mắn nhỉ hihi-Em…Nam Phong chỉ “em” lên một tiếng rồi không nói gì thêm.
19 -Chúc mừng nha. -Tôi biết tin rồi nhé. Cung hỉ. -Sướng nhất hội rồi nhé. Những đứa con gái chu mỏ, không ngớt lời chúc mừng Mai Linh. Tôi thất thần bước vào lớp, Minh Anh tay khoanh trước ngực tiến lại:-Mày còn mặt mũi tới lớp sao?-Tránh ra.
20 [Vins Hospital. . ]-Bảo Nhi đâu? Anh làm gì bạn tôi hả? Sao nó phải vào viện?Tiên Tiên hét vào mặt Nam Phong đang thất thần ngồi ở dãy ghế chờ phòng cấp cứu.