1 5 giờ sáng tại căn biệt thự , 3 người đang trong trạng thái "zzzzZZZZ!Bỗng có tiếng hét inh ỏi vọng từ giới nhà:
- CHÁY NHÀ RỒI, CHÁY NHÀ RỒI!!!!!!!
* Vâng , đó chính là giọng của bạn Linh *
Vừa dứt lời, từ trên nhà 3 người nó,anh và Thế Anh tung cửa bán sống bán chết chạy ra.
2 Nó bước vào chỗ, đặt chiếc cặp xuống dưới đất rồi nhẹ nhàng ngồi ra sát mép ghế. Lạ lắm phải không, bàn rộng mà chỉ 2 người ngồi sao nó phải làm vậy?? Chỉ có một lí do, bởi Phong - người nó yêu thầm không ưa nó.
3 -Haha,nhìn kìa. Phong à , mày hôm nay lạ lắm nha. Sao lại quan tâm cô gái đó vậy, mọi lần thờ ơ với cậu ấy lắm mà.
-Đúng vậy , anh họ à,hôm nay anh lạ quá.
4 Tại nhà của 4 người đang có chiến tranh xảy xa :
-Này! Cái tên kia! Đã nói là đừng mang nó về đây rồi mà!!!!
-Ai là tên kia hả?? Tôi có tên đàng hoàng cơ mà.
5 Giờ ra chơi hôm ấy,nó tự nhiên đứng dậy đi ra khỏi lớp. Khuôn mặt rõ ràng đang tỏ ra rất lạnh lùng. Tử Linh thấy nó hơi lạ , cô quyết định chạy theo. Vừa tới chỗ nó , cô liền khoác vai thì bị nó lấy tay gạt ra và nói với thái độ bất cần": Bỏ ra đi.
6 Tối hôm ấy:
Bữa nay Tử Linh nấu ăn, còn cái tên Thế Anh cứ suốt ngày chọc ghẹo cô. Xong lại đánh nhau,căn nhà lại nhộn nhịp tràn đầy tiếng cãi nhau của hai người:
-sNày, món này mặn quá- Thế Anh ăn tới ăn lui , dường như muốn cho bọn nó ăn thừa của bản thân chắc.
7 Hôm nay lớp nó có tổ chức đi leo núi, nó thích lắm. Cái này nó đã muốn đi từ lâu rồi nhưng lại sợ không ai đi cùng. Giờ thì vui rồi , tụi nó đã chuẩn bị lên đường.
8 Và rồi. . . .
-Lần sau buộc dây trói người khác cũng nên chặt vào nhé! Giờ thì. . .
Bởi học võ với ước mơ sẽ trở thành người cảnh sát giỏi. Cách thức trói người khác nó cũng từng học , biết qua nhưng cũng phải công nhận , nó chưa thấy ai trói người sơ sài như vậy.
9 Nói thì dễ mà làm thì quả là một vấn đề. Với sức khỏe hiện tại liệu ai cho tụi nó xuất viện chứ trời.
-Bác sĩ à, tụi cháu khỏe lắm rồi mà, cho tụi cháu về đi!!!-tử linh năn nỉ
Xem tài nghệ diễn xuất của nó đây này:
-Bác à, cháu biết bác là một bác sĩ giỏi, lương thiện.
10 Đợi Phong về phòng nó mới đi lên. Vừa bước vào nó liền khóa chặt then rồi quay lưng tựa vào cửa mà từ từ ngồi xuống. Nó khóc, nó đau, nó buồn, nó hối hận, nó thương hại cho chính bản thân mình.
11 Sáng hôm sau:
Khi cả ba người nó , anh và Thế Anh đã thức dậy từ sớm để chuẩn bị đi học thì Tử Linh vừa mới ngủ dậy sau trận hành hạ Thế Anh tối hôm qua.
12 Sau ngày nghỉ, tụi nó và bọn anh bắt đầu đi học trở lại. Suốt dọc đường nó không nói câu gì chỉ lủi thủi đi sau anh,nó ngại khi nhắc tới chuyện hôm qua, sợ khi nói chuyện với anh, buồn khi anh thật ra cũng chẳng phải yêu thích gì nó.
13 Trường học:
Cô giáo: bây giờ cô sẽ thông báo cho các em nhé, lớp ta sẽ chia nhóm để hỗ trợ cho nhau trong việc học tập. Lớp ta có 6 nhóm, mỗi nhóm 6 người.
14 Đúng như dự định 6 người Nó, anh , tử linh, thế anh , trì an, tố vi đã hội tụ đầy đủ. Và thời khắc huy hoàng đã tới. Đứa nào đứa nấy bắt đầu tranh luận đòi chỗ:
-Thế Anh, chỗ của tôi mà!-Tử linh.
15 **Chap này và chap sau sẽ hơi thiên về Tử Linh Và Thế Anh nhé**
Một buổi sáng trong lành khiến con người ta có cảm giác thật dễ chịu. Nhưng với nó, thời tiết này có gì hay ho, nó đang lận đận với vết thương ở chân đây này.
16 Tiếp theo:
Tử Linh vừa giận vừa bực mình bước tới chỗ bọn họ nói:
-Thế Anh, cô ta bị gì vậy?
Không để ý tới lời nó nói, Thế Anh vẫn lo cho Hương Diễm.
17 Sáng hôm sau, trong lớp học, ra chơi:
-Tử linh, chân cậu cũng bị thương hả?-Nó " hớn hở" hỏi han.
-Ừ.
-Vui ghê ý.
Tử linh đang ổn định tinh thần bỗng bị câu nói nhăn nhở này của nó làm điên tiết lên:
-GÌ HẢ?!BẠN HAY THÙ ĐẤY?
Nó biết đã chọc đến ổ kiến lửa lâu năm nên của biết cười xòa:
-Đâu, bạn.
18 Trong lúc đó, tại chỗ nó, trên xe:
Trì An từ nãy tới giờ không biết phải mở lời với nó bằng câu gì, cậu thắc mắc quá:
-Chuyện khi nãy. . . .
Vừa nghe Trì An nhắc tới từ khi nãy , nó theo phản xạ tự nhiên mà đáp trước khi còn chưa nghe hết câu hỏi:
-Không có gì đâu.
19 Cổng bệnh viện:
-Không ra!!!Mãi mãi không ra đâu!
-Tôi đếm tới 3 mà cậu không ra thì. . . . . tôi sẽ bế cậu từ trong xe vào bệnh viện để mọi người " chiêm ngưỡng" đấy.
20 Sau khi giận dỗi Hàn Quân , Tử Linh bắt đầu nhớ ra việc quan trọng.
-Xin lỗi anh, giờ em có việc gấp , suýt nữa là quên!
Hàn Quân nhắc nhở:
-Có cần anh đưa đi không, chân.