1 Chương 1: May mắn bất ngờ. 7 giờ tối. Nó vẫn còn đang loay hoay giữa lòng thành phố, về đêm những ánh đèn nhiều màu sắc được thắp lên và làm sáng khắp cả những góc phố, nơi vỉa hè, nó chợt thấy lòng buồn man mác, cái nổi cô đơn lại len lỏi qua từng sớ thịt, làm sao đây? Giờ này mà chả ai đá động đến nó lấy một tiếng, nó ngồi thụp xuống băng ghế đặt bên đường, hai tay xoa xoa đầu gối, chắc từ sớm đến giờ cứ đi lòng vòng với lại chưa có gì vô bụng nên nó cảm thấy mệt kinh khủng.
2 Chương 2: Anh dám chọc phá tôi. Đợi đó…Chị Thu vân dẫn nó đi xem phòng, có vẻ chung cư này thuộc hạng cao cấp nên nhà chị Thu Vân mới to như vậy, chứa được cả ba người , còn dư phòng nữa chứ, nó bước vào phòng thì chao ôi! Y như phòng dành cho các công chúa trong truyện cổ tích, rất rộng và thoải mái, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng biệt, phòng dành cho ôsin thôi đã to hơn nhà của nó ở quê gấp mấy chục lần.
3 Chương 3: Sao lại ghét tôi như vậy?- Toàn Phong, Tùng Nhân ra ăn sáng nè! – Thu Vân hớn hở gọi. - nghe rồi, mới sáng sớm mà chị cứ gọi inh ỏi cả lên, nhức đầu chết đi được.
4 Chương 4: Đi học nhé!Đến khuya, tiếng nhấn chuông inh tai cả lên, nó đang ngủ ngon giấc cũng bị tiếng chuông đánh thức. Ôi! Cái chân đau chết đi được giờ phải lê cái xác xuống giường rồi lết xuống từng bậc thang, thiệt là khổ quá trời quá đất, đi gần tới cửa tự nhiên nó thấy lạnh xương sống dễ sợ, nó ngừng lại ngẫm nghĩ một lúc, giờ này khuya rồi thì có ai được chứ? Hay nó bị mộng du rồi đi xuống đây, đúng rồi, nó quay đầu lại định đi ngược trở lên thì tiếng chuông cửa lại réo inh ỏi, tò mò nó cất tiếng hỏi:- Ai vậy?- … - Không thấy tiếng ai trả lời.
5 Chương 5: Đây mà là trường học sao?- Thảo Nguyên thức dậy đi học kìa em. - Dạ em đang chuẩn bị đồ. - Chị với hai tên “mặt lạnh” đi diễn tối mới về tiền chị để trên bàn đó nữa xuống lấy giùm chị nha.
6 Chương 6: Lấy lại hình tượng. Hôm nay cũng như mọi ngày, khi mặt trời vừa mới lấp ló bên cửa sổ thì nó đã thức dậy và chuẩn bị mọi thứ để đến trường. Nhất định bữa nay nó sẽ chứng minh cho mọi người thấy nó là đứa có thực lực chứ không phải kém cỏi, thích vào lớp nói chuyện, rồi mọi người sẽ phải nhìn nó bằng ánh mắt khâm phục và sẽ tôn nó làm thần tượng ngay cho xem, nó chà chà hai tay rồi cười với vẻ mặt gian khủng khiếp.
7 Chương 7: Cô yêu ai rồi ôsin?Tiếng đồng hồ cứ reo liên hồi phá mất giấc ngủ ngon lành của nó, thật là khó chịu khi phải nghe tiếng đồng hồ báo thức, nó muốn ném luôn cái đồng hồ đi cho rảnh tai nhưng mà nếu không có cái đồng hồ thì nó lúc nào cũng sẽ đi học trễ cho coi.
8 Chương 8: Đi thì điMới tờ mờ sáng nó đã lén lút ra khỏi nhà, điệu bộ đáng nghi quá, không biết đi đâu mà đi sớm dữ?Nó đi nhẹ nhàng không gây ra một tí tiếng động nào cả, nó sợ cả nhà sẽ thức giấc vì bước chân của nó, thật ra cũng chẳng có gì,mấy ngày trước trường nó thông báo sẽ tổ chức diễu hành trong thành phố để tuyên truyền về vấn đề tệ nạn xã hội nên nó phải đi sớm để chuẩn bị thôi chứ không có gì hết.
9 Chương 9: Nói dối. Hơi… tìm ra cách rồi hả? Tưởng đâu phải đứng đây suốt đêm chứ. - Giờ tôi đi lên nhà trước, khi nào vào đến nhà thì tôi ra ám hiệu cho cô, lúc đó cô mới được lên rõ chưa?- Dạ rõ… - Nó đẩy một hơi chán chường.
10 Chương 10: Tỏ tình. Phù… nó thở một hơi nặng nề, giữ bình tĩnh, phải giữ bình tĩnh, tim nó đang đập loạn nhịp khi nhìn thấy ánh mắt của Long nhưng cũng phải cố kìm nén, cậu ấy đang di chuyển mỗi lúc một gần nó hơn, nó đưa tay ghì chặt vào lòng ngực như để nói: “Tim ơi tao lạy mầy đừng đập nữa.
11 Chương 11: Ngày buồnChiều buông nắng nhạt, sự ảm đạm của thành phố hiện ra ngay trước mắt, cơn gió khẽ lùa qua làm lá cây bay tứ phía, chợt nó thấy nhớ quê da diết, da thịt mơn man chút hơi ấm của bà, cảm xúc như ùa về, không hiểu sao nó thấy lòng buồn lạ, thèm nghe tiếng bà hát những lúc chiều hôm, tiếng ru à ơi trong những đêm vắng, thèm lắm hương vị của quê hương ngày trước.
12 Chương 12: Xin lỗi! Tôi không nên như thế. Vừa mới cảm nhận được sự ấm cúng của gia đình trong phút chốc đã tan biến, sao số nó khổ quá, luôn phải đối mặt với những khó khăn vây lấy, Toàn Phong và Tùng Nhân nói chẳng sai một chút nào, ôsin thì mãi mãi vẫn là ôsin thôi có khác tí nào đâu vậy mà nó còn ngây thơ cho rằng mình là em út là người một nhà của họ, cuối cùng thì sao? Vẫn bị bẻ mặt trước người khác.
13 Chương 13: Mình chấp nhậnVẫn như thường ngày, nó lại bắt xe buýt đến trường, từ đó đến giờ chắc không ai nghĩ đi làm ôsin lại có thể được đi học giống như nó đúng không? Chính vì điều này mà lúc nào nó cũng thấy vui vẻ.
14 Chương 14: Cấm cô yêu ai khi ở đâyTùng Nhân mở cửa phòng bước ra, tay cứ xoa xoa cái cổ, mặt thì nhăn nhúm lại. Tối qua cậu ta thức khuya luyện tập nên giờ ê ẩm cả mình mẩy, vừa gặp nó cậu ta liền quên ngay cơn đau.
15 Chương 15: Say rượu làm càngTùng Nhân ơi là Tùng Nhân mày đang làm gì vậy chứ? Sao hôm nay mày lại nói chuyện như tra khảo người khác vậy chứ? Cô ta quen ai hay làm gì thì có liên quan đến mày sao? Tức chết được đương không lại nói ra những lời sằng bậy đó.
16 Chương 16: Tôi cảm rồi ôsin ơi!Mặc dù Tùng Nhân là người nổi tiếng nhưng cậu ta ít khi tiếp xúc với nữ giới, mỗi khi diễn xong phần mình là cậu ta nhanh chóng trở về nhà, tiệc tùng cũng ít khi tham dự, nói chung là chỗ nào có nhiều phụ nữ là đừng mong cậu ta đến nhé, nói thể không phải là cậu ta bệnh hoạn gì đâu mà vì cậu ta cảm thấy phụ nữ thật phiền phức, cũng chính vì vậy mà đến giờ Tùng Nhân vẫn chưa có người yêu.
17 Chương 17: Bí mật. Mới sáng ra mà nó đã cảm thấy có chút gì đó không ổn, hai chân cứ tê cứng, đi cũng không nổi. Bữa nay kiểm tra ba môn nếu đến trễ thì sẽ bị đuổi mất, hôm trước nghỉ học có một bữa mà đã bị chế giễu thậm tệ rồi, lần này mà bị đuổi ra chắc không biết giấu mặt vào đâu nữa, nghĩ đến chuyện này thôi là nó đã thấy sợ rồi.
18 Chương 18: Bất ngờ. Cả đêm nó cứ suy nghĩ đến thái độ của Long và lời nói của Thu Nguyên lúc sáng mà không tài nào chợp mắt được. Long như vậy là sao? Thu Nguyên như vậy là ý gì? Tất cả cứ hiện hữu trong đầu nó nhất là câu nói của Thu Nguyên, nhỏ hình như muốn ám chỉ với nó điều gì đó nhưng không dám nói, mà thôi đi dù có suy nghĩ bâng quơ cũng không được gì, hơn nữa nó với Long chỉ mới quen nhau có gì mà phải lo.
19 Chương 19: Hiểu lầm. Thoáng cái đã gần thi học kì rồi, thời gian sao mà qua nhanh quá, mới nhập học không bao lâu giờ lại sắp thi rồi, nó đang lo cho kì thi cận kề, dạo này không có tâm trí nào để học bài, Long vẫn còn giận nó không thèm đoái hoài gì đến nó hết, làm như hai đứa không quen biết nhau vậy đó, nó buồn dễ sợ.
20 Vừa mới thi xong, kết quả cũng không tệ nó không đứng nhất thì cũng đứng vi trí nào đó thôi nên chẳng phải lo lắng, cuối cùng thì cũng được thong dong hẳn một tuần, không ngờ sau khi thi xong còn được nghỉ nữa chứ.