1 Có bao giờ bạn tự đặt câu hỏi, bạn là một cô gái như thế nào chưa? Và đã bao giờ bạn mơ ước được trở thành một cô nàng hoàn hảo từ vẻ ngoài cho đến bên trong? Tôi cá với bạn rằng đã hơn một lần bạn nghĩ đến điều đó trong đời và tôi cũng vậy.
2 Lớp A1 của tôi có 50 mống đa phần là Nam, chỉ có 10 Nữ. Con số 10 cũng là một số đáng để tự hào trong một lớp chuyên Toán rồi. Tôi được nổi tiếng ngay từ phút đầu bởi vì tôi là thủ khoa của cả lớp.
3 Vậy là bắt đầu từ buổi đó, tôi với Đông Đông chính thức là bạn bè, tôi coi như việc cậu ấy biết được bí mật của tôi giờ là bí mật chung của cả hai đứa.
4 Tôi giấu nhẹm cuộc gặp gỡ vô tình đó không nói cho Đông Đông vì tôi thừa hiểu kiểu gì cậu ấy cũng la tháo, rồi trì trích Đình Văn với những từ ngữ cay nghiệt, mà nói thật là khi nghe người khác nói về anh như thế tôi hoàn toàn không thích một chút nào.
5 Sau cuộc gặp mặt nói chuyện với Đình Văn trong phòng truyền thống của trường, tôi mang trong mình một quyết tâm cao ngất trời. Việc đầu tiên trong số những chuỗi việc tôi đặt ra ình, ngoài việc giảm cân để có được một vóc dáng đẹp đẽ ra thì tôi tìm tòi đọc sách cũng như nghiên cứu những kĩ năng để hoàn thiện phục vụ cho cuộc thi tìm kiếm “người lãnh đạo tài giỏi”.
6 Tôi đã trở nên nổi tiếng ở trường nhờ cuộc thi hùng biện đó và mọi người đều biết đến tôi mỗi khi tôi dạo qua sân trường hoặc kiên nhẫn ngồi ở sân bóng đợi Đông Đông.
7 Đông Đông nhìn thấy Đình Văn rồi nhếch mép cười, cậu ấy vùng vằng rồi đi vào trong phòng hát. Lấy bia và nốc cạn. Sự có mặt của Đình Văn đến với bữa tiệc sinh nhật của tôi khiến cho đám nữ sinh có mặt khá bất ngờ.
8 Tôi ngồi lại như một kẻ bị mộng du, dường như rất khó khăn để tôi có thể nhận thức chính xác những gì vừa xảy ra với mình. Nụ hôn đó vẫn còn dư âm trên môi.
9 Ngay hôm sau, ngày Chủ Nhật, tôi vẫn không gặp được Đông Đông, mọi sự liên lạc tới cậu ấy đều bị cắt đứt. Tôi có gọi điện đến nhà thì mẹ Đông Đông nói cậu ấy ra ngoài nhưng cũng không biết là đi đâu.
10 Kỳ thi đại học cam go nhất cuối cùng cũng đã đến với tôi, đứa con gái tuổi 17 với nấc thang đầu đời. Thực ra, tôi đã có rất nhiều bậc thang trong cuộc đời, nhưng đây chính là một bước đi hoàn toàn mới sau những gì tôi đã từng trải qua.
11 Một chàng trai trưởng thành đang ôm lấy chân tôi và khóc nức nở trong thang máy tối om khiến tôi bối rối tới mức chẳng biết làm gì nữa. Tôi càng vỗ về thì anh ta càng khóc to và sợ hãi giống hệt như một đứa trẻ.
12 Lếch thếch về chung cư trong tình trạng như vừa trải qua một vụ cướp giật, tôi đón lấy cái nhìn đầy thương hại của những người đi đường, rồi cả bác bảo vệ ở chung cư nữa.
13 Đám sinh viên mới ngày đầu nhập học mang đầy vẻ ngáo ngơ và sợ hãi. Cô chủ nhiệm đọc danh sách sinh viên điểm mặt đọc tên từng đứa một. Tôi tìm ình một chỗ ngồi ở bàn thứ hai vì muốn được nghe rõ ràng những qui định.
14 Vào đại học, năm đầu nên việc học của tôi cũng khá nhàn. Có lẽ, việc làm quen với môi trường và cách học mới tôi không mất nhiều thời gian lắm. Nếu như ở cấp 3 việc học là phải do các thầy cô đốc thúc thì khi học đại học, việc học ấy là do chính bản thân người học phải tự ý thức được.
15 Tôi choáng váng trước cảnh tượng như là mơ này. Ba chàng trai tôi quen biết cùng xuất hiện ở một chỗ và họ lại có mối liên quan có vẻ rất gần gũi với nhau.
16 Mùa hè đến đem theo cái nóng bức oi ả. Nắng gay gắt và ngột ngạt khiến cho cuộc sống ở thành phố ngột ngạt và mệt mỏi. Trong khi Đình Văn thì chọn đi tình nguyện, Khắc Hiếu chọn đi du lịch vài nước châu Á, còn Huy thì bận bụi với việc kinh doanh ở nhà hàng.
17 Lấy cớ bận bịu học hành chuẩn bị cho năm thứ hai đại học, tôi quay trở về Hà Nôi. Bởi vì tôi không thể sống những tháng ngày khi biết thừa Đông Đông đang ở ngay cạnh tôi, rất gần.
18 Đình Văn đưa tôi ra mắt giới thiệu với đám bạn bè của anh ấy. Tôi mặc một chiếc quần jean, áo phông trắng, tóc khẽ búi gọn gàng và không trang điểm. Anh đến đón và đứng tội tôi chuẩn bị, khi tôi bước xuống nhà.
19 Tôi nức nở khóc và gào lên như một đứa trẻ, mặc dù mọi lỗi lầm là do tôi. Nhưng bờ vai và giọng nói ấm ấp này dường như tôi chẳng thể nào quên được. Cái thứ cảm giác dễ chịu và yên bình khi tôi được che chở trong vòng tay cậu ấy, tôi tưởng tôi không cần bình yên và che chở, nhưng hóa ra, tôi lại cần nhiều hơn thế.
20 Đứng giữa hai người con trai đang nắm chặt tay mình, lòng tôi rối bời. Cảm giác giống như một món đồ chơi và bị lũ trẻ thi nhau giằng xé. Tôi nhìn Đông Đông, cậu bạn thân thiết suốt những năm tháng ấu thơ đang nắm chặt tay như sợ tôi sẽ vụt mất.