1 Khi ta sống đến lúc chẳng buồn đếm tuổi nữa, sư đệ cuối cùng của ta cũng cưỡi hạc về Tây, ta tiễn đưa xong, quay đầu nhìn lại, trước cửa núi phái Không Linh đệ tử quỳ đầy chín ngàn bậc thang, trong số đó, ngay cả đồ đệ của sư đệ cũng đã tạ thế không ít, mười người thì hết chín người phải gọi ta là Thái sư tổ bà bà rồi.
2 Trước đó lúc ta thu nhận Thiên Chỉ nhập môn đã truyền cho nó một trăm năm tu vi, tuy cũng không nhiều, nhưng ta phải tu hành mấy chục năm mới có thể hoàn toàn hồi phục nguyên khí.
3 Thiên Cổ bị bắt đi là vì ta ngự kiếm rời khỏi Không Linh, để lại tiên khí mênh mông khiến ba vạn đệ tử đều biết ta đã tỉnh. Còn việc làm sao ta tỉnh thì đám tiểu bối chỉ cần động não một chút cũng đoán được phần nào, trước đó ta biết sau khi ta đi e sẽ có người quay lại tra hỏi Thiên Cổ, nhưng ta không ngờ rằng đám tiểu bối lại bắt được Thiên Cổ.
4 Ta không biết cụ thể Nguyệt Lão Hồng làm sao kéo Thiên Cổ vào Ma đạo. Nhưng đại khái có thể tưởng tượng được, nhất định cô ta đã dùng những lời lẽ như là Tiên môn vô tình, sư phụ ngươi bạc nghĩa để Thiên Cổ sinh lòng oán hận, sẩy chân lầm đường.
5 Thiên Cổ bị người đời gọi là ma đầu, thật ra nó chẳng làm gì hết, nhưng vì ma lực của nó tăng vọt, khiến chướng khí trong thiên hạ gia tăng, yêu tà hoành hành, mọi người bèn gán cho nó danh ma đầu.
6 Thần châu nổi lên ba đại ma đầu, đều do ta dạy dỗ. Đám hậu bối trong phái Không Linh thương nghị rất lâu, cuối cùng mời ta đến mở hội nghị, khéo léo nói rằng không mong Không Linh có thêm tiên nhân, chỉ mong từ nay về sau ta đừng nhận đồ đệ nữa.
7 Thế giới trắng xóa một mảng, ta không biết lúc nào mình mới có thể tỉnh lại. Giống như lúc trước ta vì cứu Thiên Chỉ bị tà khí trong Phược Yêu trì làm hôn mê, ta có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, có thể cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, nhưng ta không thể mở mắt, không thể cử động cơ thể, hơn nữa những cảm giác đối với bên ngoài này, có lúc rõ ràng có lúc lại mơ hồ.
8 Ta sống dưới núi Thương Lam từ nhỏ, ta hiểu rất rõ núi Thương Lam ngàn dặm. Ta biết núi Thương Lam có mấy vạn khe suối khe sông, tất cả đều chảy về hồ Linh Kính sâu không thấy đáy.
9 Ba trăm năm trước là thời ta còn chưa sinh ra. Ta thật sự hoàn toàn không biết gì về thời đại này. Ta và đại ma đầu ở lại trong một trấn nhỏ ngoài núi Thương Lam vài ngày, sắp xếp lại chuyện nghe có vẻ vô cùng hoang đường này, luôn tiện nghe ngóng ở thời điểm này, phái Thương Lam đang xảy ra chuyện gì.
10 Sáng sớm hôm sau, Mộc Tuyên đưa ta về núi Thương Lam. Hiện giờ hắn đã ở một mình trên đỉnh núi, một mình một viện, không khí trong lành, cảnh sắc tươi đẹp… Nhưng ta hoàn toàn không có tâm tư thưởng thức.
11 Hậu quả của việc ngâm nước lạnh và hứng gió lạnh là, mấy chục năm chưa bệnh một lần, cuối cùng ta đã ngã bệnh. Mặt ta đỏ bừng, tay chân mềm nhũn, nhưng y phục ta hứa giặt cho Mộc Tuyên hôm qua vẫn chưa giặt, ta biết hắn là người tính toán chi… à, là người tôn trọng lời hứa, vậy là ta trở mình xuống giường, lấy nước bắt đầu vò y phục.
12 Ngày hôm sau, các đệ tử phái Thương Lam thu dọn đồ đạc xuất phát từ sớm. Còn Mộc Tuyên trời chưa sáng đã xách tay nải ra đi. Lúc trời mờ sáng, Mộc Ngọc đến gõ cửa, ta xách tay nải mở cửa chui ra: “Sư thúc, con đợi người lâu lắm rồi đó!” Mộc Ngọc có tật giật mình nhìn quanh nhìn quất: “Ta phải chờ họ đi rồi mới tới đón ngươi được chứ!” Ta ngây ra: “Họ đi hết rồi, vậy làm sao chúng ta đi theo được?” Mộc Ngọc cười gian xảo, trường kiếm ra khỏi vỏ lơ lửng trong không trung: “Ta đến muộn quen rồi, họ không để ý đâu, họ đông người đi chậm, chúng ta ngự kiếm một lúc là đuổi kịp ngay.
13 “Thời gian rồi ngươi đi đâu vậy hả, đã nói là giúp ta mà? Rõ ràng chỉ có một mình ta cố gắng!” “…Nếu ngươi đã thay thế đồ đệ ta trở thành đệ tử phái Thương Lam, đương nhiên nó phải tìm nơi khác sinh sống, một tháng nay ta đã xử lý xong chuyện của nó, giúp nó diệt trừ hậu hoạn.
14 Hôm sau, đệ tử phái Thương Lam tiếp tục ngự kiếm lên đường. Càng đến gần Tĩnh sơn, cảm giác bất an trong lòng ta càng nặng, bàn tay kéo áo Mộc Tuyên càng níu chặt, mãi đến khi Mộc Tuyên quay đầu nhìn ta: “Sợ yêu quái à?” “Dạ?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó vội nới tay, tiếp đó thấy y phục Mộc Tuyên bị ta níu nhăn nhúm, hầu như vô thức, ta nịnh nọt chỉnh lại cho hắn.
15 Lúc tỉnh lại, ngoài cửa sổ có tiếng chim hót vui tai, ta lại quay về tiểu viện của Mộc Tuyên trên núi Thương Lam. Bên cạnh không có bóng người, Mộc Tuyên đâu? Không đi với hắc y nhân chứ? Tim ta thắt lại, ta vội ngồi dậy, lưng đau đớn như bị xé toạc.
16 Đại ma đầu không hổ là đại ma đầu, chẳng qua chỉ có một ngày mà vết thương được đắp thuốc trên người hắn đã bắt đầu kết vảy, nhưng ngoại thương dù sao cũng là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là tu vi của hắn hao tổn không ít.
17 Cuối cùng vết thương trên người đại ma đầu cũng khỏi, thời gian cũng ba tháng trôi qua, hôm nay là ngày Mộc Tuyên ra khỏi đỉnh Thương Khung, các đệ tử phái Thương Lam đều rất vui mừng, lúc ta theo Mộc Tuyên trở về tiểu viện trên đỉnh núi, có rất nhiều người chào hỏi Mộc Tuyên, so với thái độ tôn kính khách sáo lúc trước, hiện giờ trong xưng hô đã thân mật hơn nhiều.
18 Mộc Tuyên công bố thân thế của mình, đệ tử phái Thương Lam ầm ĩ một phen, hắn trả lại Hề Phong kiếm cho ân sư, cùng ta xuống núi. Ngang qua con đường nhỏ lần đầu gặp Mộc Tuyên hôm đó, ta đảo mắt: “Tại sao lúc đó con thoi thóp nằm ở đây, người không động lòng trắc ẩn với con như đại ma đầu nói?” Mộc Tuyên liếc ta: “Nếu thật sự là người sắp chết đói, mắt đâu thể nào lóe tinh quang nhìn ta, ánh mắt con cứ như là…” “Cứ như là gì?” Mộc Tuyên cười nhẹ: “Cứ như muốn ăn thịt ta luôn.