1 Edit : Ngân Nhi“Anh nói vậy là sao?” Lâm Uyển đứng phắt dậy, gào thét trong điện thoại với bạn trai Vương Kiến:“Bảy mươi vạn! Anh còn chưa thèm thương lượng gì với em mà đã vay tiền mua nhà, nói gì thì nói, có hai người chúng ta thôi, có nhất thiết là phải mua một căn nhà lớn như vậy không? Hơn nữa anh một tháng thì kiếm được bao nhiêu tiền, phải trả tiền mua nhà bao nhiêu?”Vương Kiến cảm thấy không có gì là không đúng cả, hai người vẫn chưa kết hôn, đâu có cần thiết phải thương lượng với Lâm Uyển về chuyện mua nhà, hơn nữa căn nhà kia ba mẹ hắn cũng đã xem qua, vị trí khá đẹp, lại gần với chỗ làm của hắn, giá cả lại hợp lý, hắn không mua mới gọi là ngốc đấy.
2 Edit : Ngân NhiLâm Uyển và Lưu Viện Viện ăn uống xong xuôi, ngồi hàn huyên thêm vài câu rồi mới đi về nhà. Kết quả vừa về đến nhà, cô liền nhận được điện thoại của Vương Kiến, Vương Kiến trong điện thoại cũng không đề cập tới chuyện cãi nhau lúc sáng của hai người, chỉ hỏi cô một câu:“Cái máy ảnh anh đưa hôm trước em đã mang đi sửa chưa?”Cái máy ảnh đó là quà sinh nhật mà Lâm Uyển tặng hắn, kết quả là không biết hắn dùng kiểu gì, chưa tới vài ngày đã kêu hỏng, tuy rằng hóa đơn giấy tờ đều ở chỗ hắn, nhưng hắn lại không tự mình đi sửa mà lại đưa cho Lâm Uyển, bảo Lâm Uyển đi.
3 Edit : Ngân NhiLâm Uyển thở phào nhẹ nhõm, hai con chó này bình thường cũng rất hiếu động, chắc là chạy lên lầu chơi. cô ở đây chăm sóc hai con chó này cũng khá lâu, nhưng lại chưa từng một lần lên thử tầng hai xem.
4 Edit : Ngân NhiSau khi ra khỏi đó không lâu, Lâm Uyển bỗng nhớ ra một chuyện, tại sao người kia lại biết là cô họ Lâm, còn mở miệng gọi Lâm tiểu thư?Nhưng mà cô là người chăm sóc cún cho hắn nên có khi là công ty đã cung cấp một số thông tin của cô cho đối phương biết, Lâm Uyển cũng không nghĩ nhiều, lúc này xe bus cũng đang tới, cô vội vàng chạy lên rồi chen chúc trong xe.
5 Lâm Uyển nộp đơn xin từ chức rồi đi về nhà. Ngày thường hôm nào cô cũng về nhà lúc bảy giờ chứ chưa bao giờ về sớm thế này. Ba cô đang ở nhà, hơn nữa trong nhà không chỉ có một mình ông mà còn có một nhân viên trong công ty, hai người hình như là đang bàn bạc về chuyện công việc.
6 Edit : Ngân NhiSau khi ra khỏi khách sạn, Lâm Uyển có chút lo lắng thay cho ba cô, bởi vì cục diện của ngày hôm nay cô cũng đã được nhìn thấy. Người trợ lý kia nhìn rất điềm đạm và nho nhã, nhưng đó lại là một công ty gia đình quy mô lớn như vậy, cô cảm thấy rất kỳ lạ, mắt của bọn họ có bị mù không mà lại đi thuê đội ngũ của ba cô đến để thiết kế nội thất chứ?Cho nên sau khi về nhà, Lâm Uyển cũng vì ba cô mà suy nghĩ, dặn dò :“Việc lần này, ba cũng nên để tâm một chút, có rất nhiều khu vực trong khách sạn cần chú ý, ví dụ như hệ thống cứu hỏa, không phải cứ làm tùy tiện là có thể qua mắt họ.
7 Edit : Ngân NhiLâm Uyển còn có thể nghe thấy cả thanh âm nuốt nước miếng của mình, cô chớp chớp mắt, đặc biệt hy vọng đây chỉ là ảo giác, nhưng dù có chớp mắt bao lâu đi chăng nữa thì người đó vẫn cứ đứng ở kia.
8 Edit : Ngân NhiLâm Uyển cảm thấy toàn thân như muốn nổ tung ra, người này hôn tóc cô rất chậm rãi, giống như đang nâng niu một báu vật vậy, Lâm Uyển đầu óc rối bời, nhìn xung quanh không thấy có đồ vật gì để phòng thân, cô ngước lên trên, nhìn thấy ở đầu giường có đặt một bình hoa để trang trí.
9 Lâm Uyển coi như kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, từ trước tới nay, cô chưa từng gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, luôn mạnh mẽ không chịu khuất phục.
10 Đầu óc mê man, Lâm Uyển mở mắt ra, toàn thân cảm thấy đau nhức, suy nghĩ của cô bị hỗn độn trong giây lát rồi mới dần dần nhớ lại tình trạng quẫn bách của mình hôm qua, lúc đó cô bị choáng đến hôn mê bất tỉnh sao? Theo bản năng cô đưa tay sờ lên cơ thể mình, trên người vẫn mặc quần áo, nhưng lại không phải là quần áo của cô, mà là một bộ đồ ngủ rất mèm mại.
11 Sau khi bị cô từ chối, người kia cũng không tỏ ra tức giận mà ngược lại trông vẫn rất bình thản. Bữa sáng đã được dọn ra. Lâm Uyển buổi sáng chưa ăn gì, lại còn đói bụng mấy ngày nay, liền do dự bước tới, trên bàn bày một vài món ăn, nhìn thoáng qua thì đều là những món dễ tiêu hóa.
12 Lâm Uyển được cởi trói, cô bắt đầu mặc quần áo, hai tay run lẩy bẩy. Cứ xem như là gặp xui xẻo đi, nhưng nghĩ đến việc mình bị người kia nhìn thấy hết.
13 Edit : Ngân NhiLâm Uyển kinh hãi, nghĩ rằng hắn gọi điện tới là để bắt đền cô cái máy ảnh, liền lạnh lùng nói:“Tìm tôi có việc gì?”“Cũng không có gì. ” Vương Kiến cười một cách bỉ ổi:“Chỉ là mới vừa nghe nói nhà cô gặp chuyện không may, muốn gọi điện quan tâm chút thôi mà.
14 Edit : Ngân NhiEm nhớ tắm rửa cho sạch sẽ. . . . . . Nhớ tắm rửa cho sạch sẽ. . . . . . Tắm rửa cho sạch sẽ. . . . . . Lâm Uyển trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu nói kia.
15 Edit : Ngân NhiLâm Uyển bị giằng co đến nửa đêm, bắt chước đủ các tư thế, vốn tưởng chỉ là luyện tập một chút trước khi thực chiến, thế nhưng người này giống như càng chơi càng vui, khiến cho Lâm Uyển không thể không nghĩ, người này sẽ không phải là bị nghiện trêu đùa cô đấy chứ?Sau cùng cô cũng chả còn hơi sức đâu mà di chuyển, chỉ nằm im như một con rối bị giật dây, mặc kệ cho hắn thao túng.
16 Tằng Tuấn buổi sáng dậy rất sớm, hắn bước đi rất nhẹ nhàng, cho dù là gặp bất tiện khi di chuyển nhưng vẫn cố gắng để không phát ra tiếng động, khẽ đóng cửa lại khi bước vào nhà vệ sinh.
17 Gác máy xong, Lâm Uyển có cảm giác như vừa được sống lại, mới vừa nãy cô còn đang ỉu xìu buồn bã, hận không thể nằm mãi trên giường không bao giờ dậy, nhưng sau khi khuyên được mẹ ly hôn, cô liền lập tức thấy rất vui vẻ.
18 Lâm Uyển và mẹ cùng nhau vào siêu thị mua sắm, chính là thật không nghĩ tới cô vừa mới cùng bác cả ầm ĩ một trận, sau đó lại thấy ông ta đến nhà mình, Lâm Uyển đang ở trong bếp làm cá với mẹ thì nghe thấy tiếng rầm rầm ở bên ngoài.
19 Lúc Lâm Uyển trở về thì Tằng Tuấn không có ở nhà. cô thở dài nhẹ nhõm, Đại Mao Nhị Mao vừa nhìn thấy cô liền bắt đầu vẫy vẫy cái đuôi, cô đi tới xích chúng lại chuẩn bị ra ngoài đi dạo, nhưng lại vừa lúc Tằng Tuấn bước vào.
20 Lâm Uyển không rõ vì sao mẹ cô lại nói vậy, khiến cho tim cô suýt nữa nhảy ra ngoài, vội vàng nói : “Mẹ, mẹ nói gì vậy?”“Còn có thể là gì nữa? Bác của con mới sáng sớm đã gọi ẹ, bảo là tận mắt nhìn thấy, còn nói chuyện này đã được lan truyền đi khắp nơi, rất nhiều người đã biết…”“Biết cái gì mà biết chứ?” Lâm Uyển bị dọa không nhẹ, nhưng cô thật sự không nhớ là mình đã làm chuyện gì để lộ ra.