61 Lâm Uyển chờ Lưu Viện Viện đi xong, liền cúi đầu ăn vài miếng mỳ. Tằng Tuấn vẫn rất bình thản, không có phản ứng gì. Song lúc quay sang nhìn lại, Lâm Uyển lại phát hiện ra chỉ còn lại một vệ sĩ ngồi ở đó.
62 Môi trường ở khu này rất tốt, cho dù bên ngoài tuyết rơi cả đêm, nhưng lúc Lâm Uyển ăn sáng xong rồi đi ra cửa sổ xem, thì thấy tuyết trên đường đã được người ta dọn sạch sẽ.
63 Lâm Uyển còn đang suy nghĩ thì cánh cửa bỗng nhiên được mở ra. Nhân viên cung kính đứng bên cạnh, người kia dường như bước đi hơi chậm, vài giây sau mới từ ngoài cửa đi vào.
64 Tình huống như vậy, thật sự là quá mức kinh sợ đối với gia đình Lâm Uyển, sau khi Tằng Tuấn ra khỏi thang máy, anh lại tiếp tục đi thẳng về phía cửa. Trước những người đang cung kính đứng chào, anh cũng chỉ gật đầu rồi đi qua, động tác đơn giản và dứt khoát.
65 Lâm Uyển lôi kéo Tằng Tuấn đi, lại phát hiện ngoại trừ xe của anh ra thì phía sau còn có vài chiếc xe nữa. Mạnh trợ lý đi tới, trong tay cầm theo lễ vật muốn tặng ẹ Lâm Uyển.
66 Lúc Lâm Uyển về nhà thì nhìn thấy trên bàn có đặt một món đồ không lớn không nhỏ. Cô đang tò mò thì bỗng nghe thấy mẹ nói: “Con xem quà của cậu ấy mang tới này…”Lâm Uyển nghe vậy, liền đi tới gần nhìn xem.
67 Sáng sớm hôm sau, Lâm Uyển cảm thấy rất thoải mái, triệu chứng ngày hôm qua cũng không còn nữa. Cô yên tâm hơn một chút, chờ sửa soạn xong bước ra ngoài, đã thấy Tằng Tuấn đang chờ cô.
68 Vì là giường đơn nên không gian rất nhỏ, Lâm Uyển được Tằng Tuấn ôm, hai người nằm nghiêng trên giường. Đầu óc cô trống rỗng, trong lòng vô cùng ấm áp, nhưng không hiểu sao lại vẫn cứ có cảm giác là mình đang bỏ qua một điều gì đó, song nhất thời lại không nhớ ra được.
69 Lâm Uyển cả đêm ngủ không ngon, bởi vì trong lòng có chút mong đợi, nên ngày hôm sau cô đã dậy từ sớm, rửa mặt xong liền chuẩn bị đi ra ngoài.
70 Anh là một người vô cùng cường thế, trong ấn tượng của cô, anh sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế, dù lúc trước cũng đã từng nói những câu ngọt ngào, nhưng chưa lúc nào có giọng điệu khổ sở như lúc này…Lời của anh giống như đang muốn cầu xin, khiến cho cô cảm thấy không chân thật.
71 Anh đứng bên ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn cô chăm chú. Lâm Uyển không biết mình nên làm gì bây giờ, nhất thời tâm tình lại trở nên bất ổn, ánh mắt cũng ê ẩm.
72 Nghe Lâm Uyển nói xong, anh liền nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Lâm Uyển không hiểu sao mà nước mắt cứ không ngừng được, cô chớp chớp mắt, mau chóng đưa tay lau khô.
73 Mẹ Lâm Uyển nói đến chuyện này với một thái độ không mấy gay gắt, dù gì cũng là chuyện vui của con gái, không nhất thiết phải nghiêm trọng hóa vấn đề làm gì.
74 Lúc Tằng Tuấn từ thang máy đi ra, đã thấy Lâm Uyển đang thất thần trước cuốn sách kia. Anh có chút ngạc nhiên, còn chưa nói gì thì Lâm Uyển đã phát hiện ra anh đi tới, vội cố gắng nở một nụ cười tươi.
75 “Trước kia anh không thích việc có người đi bên cạnh. ” Tằng Tuấn giọng điệu rất bình thản, giống như đang chìm vào ký ức: “Hẳn là em đã xem qua tin tức, có một thời gian ở Bắc Kinh bị ngập lụt…”Theo lời của anh, Lâm Uyển cũng bị kéo vào dòng hồi tưởng.
76 Tằng Tuấn ngạc nhiên nhìn Lâm Uyển, Lâm Uyển cũng hết sức che dấu, nhưng thần thái đã từ buồn bực ảm đạm biến thành tinh thần phơi phới rồi.
77 Mơ mơ màng màng suy nghĩ một lúc, Lâm Uyển liền ngủ mất. Ngày hôm sau, cô tỉnh dậy hơi muộn. Hơn nữa vừa mới làm vệ sinh xong thì Tằng Tuấn đã đến nhà.
78 Đã sắp tới đám cưới, đại khái những chuyện cần chuẩn bị thì đều đã làm xong, một hôm Tằng Tuấn đến nhà đúng lúc Lâm Uyển đang ngồi xem lại album ảnh hồi còn học đại học, vừa xem vừa hồi tưởng lại quãng thời gian năm đó.
79 Cửa xe đã mở ra. Lâm Uyển ngồi vào trong xe, hai bàn tay của hai người vẫn dính chặt nhau không buông. Thời gian còn sớm, trên đường hầu như không có nhiều người qua lại, chỉ có đoàn xe là đang yên lặng lăn bánh.
80 Hôn lễ kết thúc, Lâm Uyển ngồi trong phòng nghỉ cho cô dâu, cô còn tưởng rằng phải đi đến từng bàn để mời rượu, nên đã ở đây nghỉ ngơi để chuẩn bị, kết quả lại không có ai đến gọi cô ra.