1 Gần như tất cả các phóng viên thể thao đều biết một chuyện – giao tiếp với Rukawa Kaede nhất định sẽ không vui vẻ gì.
Người này có tiếng là khó ở chung – còn trẻ đã nổi tiếng, không coi ai ra gì, lạnh lùng ít nói, cho dù bạn là danh nhân hay là VIP, chỉ cần anh ta không thích, bạn cũng đừng mơ tưởng nhìn thấy vẻ mặt hòa nhã của anh ta.
2 Đời người đúng là không ai có thể nói trước được điều gì, tên khốn vừa bị tôi mắng tới tấp, giây tiếp theo đã trở thành ân nhân cứu mạng của tôi.
Nhưng vẻ mặt anh ta vẫn ngạo mạn như cũ, thậm chí còn có thêm sự khinh thường, khinh bỉ, anh ta nhìn chằm chằm bàn tay tôi đang kéo tay anh ta, giống như đang lo lắng virus nào đó trên người tôi sẽ lây sang anh ta vậy.
3 Rơi vào trong nước giữa trời đông giá rét này sẽ có phản ứng sinh lý gì ?
Phóng viên Nakamori Ai của tờ báo [Tuần san thể dục] tự thân trải nghiệm đã trả lời như sau : — đầu tiên, bạn sẽ bị cảm nặng, xuất hiện tình trạng nghẹt mũi, váng đầu, cơ bắp nhức mỏi và khó thở.
4 Sau đó một khoảng thời gian rất dài tôi cũng chưa gặp lại Rukawa, nghe nói anh ta về Mỹ tiếp tục chơi bóng ở NBA, còn tôi thì vẫn là một kẻ cuồng công việc như trước, chỉ có một thay đổi duy nhất là, nhà của tôi có thêm một con mèo tên kỳ lạ.
5 Tôi nằm mơ, mơ thấy mình biến thành một chú gấu mèo, bị nhốt trong một cái lồng sắt, bên ngoài lồng sắt là một con cáo, nó đắc ý múa may trước mặt tôi : “Đáng đời chưa ~ không động đậy nổi nữa rồi chứ gì ~ ai bảo cô mắng tôi ~”
Tôi cố gắng giãy dụa, cổ họng lại bị một thứ gì đó chặn lại không nói nổi, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, bỗng nhiên một ánh sáng lóe lên, tôi tỉnh lại.
6 Im lặng, im lặng như chết. Theo sự im lặng của anh ta, tim tôi cũng chìm dần vào đáy hồ.
Thật lâu sau, rốt cuộc anh ta cũng mở miệng, cũng nói với tôi, anh ta nói : “Kobayashi em về trước đi, anh muốn nói chuyện một mình với Nakamori.
7 Trên thực tế, tôi hoàn toàn không thể nào nén đau thương được, tối ngày đầu tiên trở lại Tokyo, tôi mất ngủ.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu vào từ cửa sổ, tôi đứng trước gương, nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt tóc tai rối bù trong đó, trên mặt hình như có viết bốn chữ rất to – bị chồng ruồng bỏ.
8 Chào tạm biệt ông chủ, chúng tôi rời khỏi quán mỳ, đi dọc theo bờ biển về. Tôi cởi giầy cao gót đáng ghét, xách nó lên tay chậm rãi đi cùng anh ta. Đã rất lâu rồi tôi không đi tản bộ như vậy, phần lớn thời gian tôi đều chạy đi chạy lại ở hiện trường, thức đêm soạn thảo văn bản, hoặc là bị công việc phỏng vấn làm cho rối tinh rối mù.
9 Ngày hôm sau tôi về nhà cũ một chuyến, đem chuyện từ chức nói cho mẹ tôi biết.
“Về sau con định thế nào ?” Bà hỏi.
“Con muốn bắt đầu học vẽ một lần nữa.
10 Ngày tháng êm đềm trôi qua, chỉ có một việc thay đổi, đó là tôi không còn lên mạng tìm tin tức về Rukawa nữa, tôi nghĩ nếu đã không có sức để thay đổi, vậy thì đừng làm bản thân buồn phiền thêm.
11 Rukawa cứ tiếp tục ở lại nhà tôi như vậy, dựa theo hứa hẹn, mỗi ngày ăn tối xong anh đều ngoan ngoãn đi rửa bát, còn tôi thì ngồi thảnh thơi trên sô pha xem tivi, dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh trong phòng bếp, không ngoài dự đoán, 3 phút sau đã nghe thấy một tiếng “choang” vang lên.
12 Nửa đêm tỉnh lại, bỗng nhiên tôi phát hiện có một người đang đứng bên giường mình.
Ánh trăng như nước chiếu xuống người anh, tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, hỏi anh : “Anh làm sao vậy ?”
Rukawa ôm gối đứng trước giường tôi, anh xoa xoa mắt nói : “Sô pha quá nhỏ.
13 Vùng đất tuyết Kitzbühel[1] , nơi đây được biết đến là hòn ngọc quý của dãy Alps, nó nằm ở phía Đông nước Áo, lúc chúng tôi đến đó không phải là thời kỳ cao điểm của mùa trượt tuyết, cho nên có rất ít du khách đến đây, chúng tôi tìm được một khách sạn rồi đặt phòng, ngày hôm sau Ozawa vung tay mua đầy đủ trang bị trượt tuyết rồi ồn ào muốn dùng địa hình hiểm trở ở đây để chứng minh lòng dũng cảm của anh ta.
14 Tôi và Rukawa bị đưa vào bệnh viện, thật ra cơ thể không có tổn thương gì nghiêm trọng, nhưng bác sĩ đề nghị chúng tôi nên nghỉ ngơi. Tôi thảm hơn Rukawa một chút, lúc tôi ngã xuống từ sườn dốc đã bị đụng đầu vào tảng đá, cho nên bây giờ vẫn bị băng kín đầu.
15 Một ngày gần cuối năm, khi tôi đang dọn dẹp giá sách ở nhà bỗng nhiên nhìn thấy một cuốn sổ lưu niệm, nó có vẻ hơi cũ, trên bìa viết “Trung học Shohoku tỉnh Kanagawa”.
16 Còn gì cần nói nữa nhỉ ? Hình như đã hết rồi, tôi và Rukawa cứ tiếp tục sống cùng nhau như vậy, bình thản nhưng không nhàm chán, chúng tôi cũng thường xuyên đấu võ mồm, có lúc tôi còn bị anh làm tức giận chết khiếp.
17 Đó là rất nhiều năm về trước, Rukawa 18 tuổi không có gì khác biệt với bây giờ, mùa đông năm đó anh nhận được lời mời của NCAA, chuẩn bị hành trang tới nước Mỹ, trước đêm rời khỏi Nhật Bản vừa hay là ngày 31 tháng 12, anh bị đồng đội kéo tới một buổi tiệc hoan nghênh tân sinh viên.