1 Trở thành người mù, thật sự là yêu cầu của nàng. Sưu —— mặc —— (gió lạnh thổi qua =_=”)Gió lạnh thổi qua, Cổ Tiếu Tiếu hai mắt trống rỗng không ánh sáng , hiện ra bộ dạng hóa đá đã mấy canh giờ.
2 Tam hoàng tử Tĩnh Huyền Phong cùng Hoàng Thượng ở trong ngự thư phòng mật đàm, mà Cổ Tiếu Tiếu nhận khẩu dụ hoãn triệu kiến, nàng hồi ngự y quán tắm giặt thay đổi xiêm y ăn cơm chiều, thậm chí khốn ý nồng đậm còn chưa đợi cho Hoàng Thượng gọi đến.
3 “Khởi bẩm Trấn Nam vương, mới vừa rồi thấy sói làm ngựa chấn kinh, tiểu nhân đáng chết…”Tĩnh Huyền Phong như trước đặt ở trên người nàng, Cổ Tiếu Tiếu khóe miệng vừa kéo, tiểu tử này là nhìn trộm, đang cân nhắc chế ngạo hắn như thế nào, lại cảm thấy cái ót bị một cái bàn tay to giữ … Cổ Tiếu Tiếu sờ sờ qua vị trí bên cạnh, nguyên lai là y ngồi bên cạnh…Mọi thứ hết thảy đều trở về như cũ, Tĩnh Huyền Phong tức khắc đem cái tay kia rút ra khỏi đầu nàng, mu bàn tay đã bị chiếc ghế đâm cho sưng đỏ một mảnh, hắn cũng không lên tiếng lắc lắc tay… Vừa muốn đi ra ngoài, lại phát hiện Cổ Tiếu Tiếu quỳ trên mặt đất tìm kiếm quần áo, tóc dài của nàng tùy ý phiêu tán, nhẹ nhàng cọ trên mặt sàn…Tĩnh Huyền Phong bất đắc dĩ thở dài quay trở về, lấy ra trọn bộ quần áo trong đống hỗn độn, nhất thời xúc động cứng rắn cưới nàng, nhưng tựa hồ cũng không hảo ngoạn như trong tưởng tượng, hắn không khỏi lẩm bẩm, “Ta tựa hồ tự tìm phiền toái “Cổ Tiếu Tiếu nghẹn đã nửa ngày, rốt cục tức giận tiếp nhận quần áo, “Đồ rình trộm!”“Trộm, ngươi nói bổn vương là đồ rình trộm? !” Tĩnh Huyền Phong tức giận đến gân xanh cũng nổi hết lên, hắn đứng dậy lôi Cổ Tiếu Tiếu tới thác thượng, tùy tay kéo cái yếm nhỏ của nàng khiêu khích nói, “Ta đây sẽ quang minh chính đại nhìn, ngươi làm gì được ta?” (ca thật mặt dày)“…” Biến thái.
4 Bên trong xe ngựa rộng rãi, Tĩnh Huyền Phong nằm ở trên ghế nhìn chăm chú Cổ Tiếu Tiếu, mà Cổ Tiếu Tiếu cũng đã lải nhải lẩm bẩm được nửa canh giờ“Ngươi coi như ta là tiểu miêu tiểu cẩu nhặt được ở ven đường, đem ta phóng sinh đi” thân thể của nàng vẫn chầm chậm run.
5 Theo như chuẩn bị sắp xếp, trừ bỏ đưa trăm tên hộ vệ hoàng gia theo thứ tự lên núi,nô bộc đi theo , quan viên văn thư giữ nguyên kế hoạch cưỡi ngựa hồi biên cương, thuận tiện còn mang theo Cổ Tiếu Tiếu trên xe ngựa xa hoa to siêu VIP.
6 Cổ Tiếu Tiếu cảm giác kinh nghiệm lần này giống như đi Tây thiên thỉnh kinh, bất quá Đường Tăng bị yêu ma trên núi bắt đi rồi, Trư Bát Giới, Sa tăng cũng đi tán gái (vớ vỉn, Sa Tăng như thế bao giờ???), mà Tĩnh Huyền Phong chính là đại sư huynh Tôn hầu tử, còn nàng chỉ có thể là con ngựa Tiểu Bạch… Còn có một việc vô sỉ! Tĩnh Huyền Phong vốn nói suông, chưa cho tìm nha hoàn hầu hạ nàng, theo Tĩnh Huyền Phong giải thích, nàng vốn thái độ không tốt nên không thể hưởng chiếu cố đặc thù, bất quá nàng cũng sớm đoán được tên cầm thú không bằng này muốn đùa với lửa.
7 Sau khi lễ hội tạt nước chào đón mãnh liệt qua đi, Cổ Tiếu Tiếu toàn thân sớm ẩm ướt sũng nước, tí tách tí tách rơi như cơn mưa nhỏ , bất qụá khí hậu Vân thành nóng bức, nên ướt sũng thế này cũng rất mát mẻ , nàng như vậy an ủi chính mình.
8 Sau đó ba, bốn ngày, Tĩnh Huyền Phong rời khỏi vương phủ đi chỉnh đốn kỷ luật quân đội, khiến Cổ Tiếu Tiếu thật ra rất thoải mái, mỗi ngày được hầu hạ ăn uống, đổ mồ hôi có người hỗ trợ tắm rửa, nóng liền có người quạt mát, hơn nữa Vân thành hoa quả chủng loại đa dạng, nàng trừ bỏ điểm nhìn không thấy, quả thực so với thần tiên còn sống sung sướng hơn.
9 Đợi sau khi diễn xuất xong, Cổ Tiếu Tiếu lại bị đưa lên cỗ kiệu, nàng ra sức lấy tay áo lau miệng, Tĩnh Huyền Phong cư nhiên lợi dụng mình xong liền biệt tăm mất dạng , năm trăm vạn lượng a! Bạc trắng bóng cũng không cho nàng một chút a.
10 Cổ Tiếu Tiếu bình tĩnh như nước chậm rãi xoay người hành lễ, cũng đầy nhịp điệu nói, “Thí chủ, lời bần ni vừa nói ngài cũng nghe được, ngài còn có chuyện gì muốn công đạo sao?”Tĩnh Huyền Phong hai tay hoàn ngực, giận bước lên phía trước nghi ngờ nói, “Hôm nay là ngày giỗ sư phụ ngươi ?”Cổ Tiếu Tiếu lau đi khóe mắt một tia ai oán, “A di đà phật, ân , ân …”Tĩnh Huyền Phong dừng một chút, hắn tựa hồ đối tiểu manh nhi hiểu biết rất ít, về phần hôm nay có phải ngày giỗ của sư phụ nàng hay không , hắn tất nhiên là không thể nào khảo chứng… Nhưng hắn tin tưởng trên thế gian này không có người nào lang tâm cẩu phế lấy loại sự tình này ra nói giỡn như vậy (Tiểu hài tử, ngươi sao có thể sinh ra một nữ nhi vô sỉ như vậy a?) , nghĩ vậy, hắn không khỏi trịnh trọng dò hỏi, “Vậy ngươi tính tụng kinh mấy ngày?”Cổ Tiếu Tiếu ánh mắt trống rỗng phiết qua một bên, thản ngôn nói, “Sư phụ đối ta có công dưỡng dục, dạy chi ân, ân trọng như núi, ít nhất ba trăm ngày rồi hãy tính…”“Ba trăm ngày, xong rồi mới tính?” Tĩnh Huyền Phong nghĩ nàng chỉ làm ầm ĩ vài ngày liền xong việc, không nghĩ tới nàng đối sư phụ cảm tình như thế thâm hậu, xem ra thái độ khác thường hành vi cổ quái của nàng đều là vì việc này đi… Hắn không khỏi thở dài, lặng im nói, “Một khi đã như vậy, vậy ngươi liền thay bổn vương cầu phúc một phần đi “Lời này vừa nói ra, Cổ Tiếu Tiếu không tự chủ được hơi hơi giơ lên khóe miệng, ở trong lòng bày ra N cái thủ thế thắng lợi , hắc hắc hắc, tiểu tử này thực hảo lừa, quả thực cổ đại mọi người có vẻ mê tín a… Chờ Tĩnh Huyền Phong vừa ly khai khỏi vương phủ, nàng liền có thể làm một bữa rượu thịt ăn mừng tiểu ni cô a… Oa ha ha ha…Cổ Tiếu Tiếu xoa xoa nước miếng sắp chảy ra bên miệng ,cũng bắt chước phật lễ đáp, “Vương gia thật sự là thiện nhân am hiểu ý tứ, từ bi vì hoài, kia bần ni trước xin cáo lui …” Nàng vừa nói vừa khẩn cấp hướng ngoài cửa đi, nói tới cửa khoảng cách chỉ có ba bước , nàng nhưng lại không thành công thoát khỏi hiện trường.
11 Sáng sớm hôm sau, gà gáy kêu sớmTĩnh Huyền Phong sau nhiều năm đã dưỡng thành thói quen đúng giờ tỉnh dậy, hắn híp mắt, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở vật trên cánh tay đang rúc vào trong ngực mình, cũng nghiêng đầu nhìn lại… Cổ Tiếu Tiếu nằm nghiêng ở trên người hắn, chóp mũi dán tại đầu vai hắn, gắt gao mím môi, nói, này bộ dáng nàng khi ngủ so với khi thanh tỉnh nhìn qua bình thường hơn.
12 Tĩnh Huyền Phong chưa bao giờ gặp qua nữ tử càn quấy như thế, lại còn là cái loại trợn mắt nói dối không sợ cắn phải đầu lưỡi, bất quá, hắn lửa giận thật sự trong nháy mắt biến mất, tựa hồ còn cảm thấy có chút nghĩ mà sợ, nếu vừa nãy trong lúc giận dữ thực đem tiểu manh nhi làm bị thương, hắn có lẽ sẽ hối hận không kịp đi.
13 Tĩnh Huyền Phong dắt tay Cổ Tiếu Tiếu đi dạo loanh quanh trong vườn hoa, Cổ Tiếu Tiếu như trước nói liên miên cằn nhằn không ngừng, hắn nghe tai phải tai trái lại thẳng tắp đi ra, thuận tay với một quả táo nhét vào miệng nàng, cũng không thể nhịn được nữa nói, “Bổn vương vừa rồi quên nói ưu điểm lớn nhất của ngươi, thắc bần.
14 Ba ngày sauCổ Tiếu Tiếu sau khi uống xong hơn mười chén dược, phong hàn rốt cục có điểm chuyển hảo, nhưng đầu vẫn là hỗn loạn , đi được hai ba bước đã muốn ngồi nghỉ một lát.
15 Cổ Tiếu Tiếu vui vẻ bước vào gả phòng, tân nương tất cung tất kính hướng nàng hành lễ, Hồng Hạnh cũng liếc tân nương một cái, ngầm ra lệnh bảo nàng cố gắng lôi kéo Cổ Tiếu Tiếu, tân nương có vẻ có chút khẩn trương, nàng hàm hồ nói, “Trấn Nam Vương phi đại giá quang lâm, có thể nói vẻ vang cho kẻ hèn này, nếu Vương phi không chê, trước uống chén rượu mừng được không?”Hồng Hạnh đem tiền mừng đưa cho Cổ Tiếu Tiếu, Cổ Tiếu Tiếu làm một cái tư thế giang hồ hai tay ôm quyền, “Chúc mừng chúc mừng, chúc các ngươi vợ chồng hai người trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử a ——”Tân nương không khỏi ngẩn ra, không nghĩ tới Trấn Nam Vương cao cao tại thượng lại bình dị gần gũi như thế, nàng trong tâm không đành lòng nhìn Hồng Hạnh liếc mắt một cái… Chỉ vì cướp dâu là một loại nghi thức có vẻ dã man, chú rể cướp cô dâu chính là đánh thẳng về phía trước, xâm nhập đám người, sau khi công phá bức tường người, liền xông vào gả phòng khiêng tân nương bỏ chạy, toàn bộ quá trình mặc dù khí thế ngất trời, không khí vui mừng dào dạt, nhưng tân nương ít nhiều sẽ phải chịu vài vết thương nhẹ.
16 “Bổn vương sẽ không làm khó dễ ngươi, chính là thỉnh Trấn Nam Vương phi đi Tây Long Quốc vài ngày” Tây Bằng Đinh Luân nhẹ nhàng bâng quơ. Cổ Tiếu Tiếu hồi tưởng đủ loại đối thoại vừa rồi, tựa hồ nam nhân này cùng Hồng Hạnh nhận thức lẫn nhau… Nàng nhất thời bừng tỉnh đại ngộ nói, “Ngươi là có ý định từ trước! Nội ứng ngoại hợp cài bẫy ta, hôn lễ hôm nay là để lừa ta có phải hay không?”“Thông minh” Tây Bằng Đinh Luân vừa đáp lại vừa cột cổ tay nàng vào cương ngựa, thản nhiên nói, “Tĩnh Huyền Phong không chịu chủ động khai chiến, nếu không bổn vương cũng sẽ không ra hạ sách này, chỉ có thể khó xử Trấn Nam Vương phi ““…” Cổ Tiếu Tiếu một thân nổi da gà, người này cư nhiên còn dám đúng lý hợp tình trả lời, thật không biết xấu hổ a!Tây Bằng Đinh Luân nhìn cửa thành cách đó không xa, một loạt Hán quân cầm trong tay binh khí sắp xếp cảnh giác che ở cửa quan ải… Xem ra Tĩnh Huyền Phong tin tức rất linh thông.
17 Tây Bằng Đinh Luân cuối cùng cũng không đem Cổ Tiếu Tiếu giao cho Hồng Hạnh, thứ nhất: hắn mơ hồ cảm thấy Hồng Hạnh đối chính mình hữu tình. Thứ hai: Trấn Nam Vương phi là lợi thế duy nhất kiềm chế hành động Tĩnh Huyền Phong, hắn nhất định phải cẩn thận trông giữ.
18 Cổ Tiếu Tiếu hoàn toàn xứng đáng mỉm cười: “Cám ơn”, nàng phát hiện chính mình ở Tây Long Quốc chỗ duy nhất tốt chính là trắng hơn so với nữ nhân bổn quốc! Này cũng là ưu thế lớn nhất trước mắt của người Hán.
19 Ba canh giờ qua đi Cổ Tiếu Tiếu không biết đây là lần thứ bao nhiêu bị Tây Bằng Đinh Luân từ trong mơ hồ gọi hồn trở về, nàng giờ phút này cảm thấy toàn thân mỗi một đốt ngón tay đều cứng ngắc, lại nói làm người mẫu cũng không phải chuyện dễ làm gì, càng đừng nói là khỏa thân, trống trơn nằm một chỗ mấy tiếng đồng hồ, có bao nhiêu lạnh cùng xấu hổ a.
20 “Không cần ngươi giúp mặc! Chuyển qua đây a ——” Cổ Tiếu Tiếu một bên cướp quần áo từ Tây Bằng Đinh Luân, một bên đẩy mạnh hắn xuống đất. Tây Bằng Đinh Luân thuận thế ngồi dưới đất, vốn hắn thấy Cổ Tiếu Tiếu sờ soạng hồi lâu cũng không biết nên mặc như thế nào, chính là hảo tâm hỗ trợ chỉ chỉ vị trí cổ áo, nàng liền như con nhím xù hết lông nhọn lên, Tây Bằng Đinh Luân hết đường chối cãi nói, “Bổn vương thật sự là hảo ý… Vẫn là không đúng, ngươi hiện tại đụng đến là tay áo…”Cổ Tiếu Tiếu giờ phút này thấp thỏm, nổi giận đùng đùng đem quần áo ném xuống đất, “Đây là xiêm y kiểu gì? Không giống với đồ ta mặc trên người, ngươi có phải đang đùa giỡn ta hay không?”“Ngươi nói muốn giữ bí mật, nên bổn vương mượn một bộ nam trang cho ngươi mặc ” Tây Bằng Đinh Luân nhặt lên bộ quần áo sẫm màu, không nhanh không chậm nói, “Ngươi trước mặc quần áo vào, sau đó, bổn vương mang ngươi đi hoa viên một vòng, báo cho thị nữ biết ngươi là vô ý rơi xuống nước rồi mới thay đổi bộ này không phải ổn thỏa ?”Cổ Tiếu Tiếu vừa nghe lời này, cũng cảm thấy Tây Bằng Đinh Luân lo lắng so với chính mình chu toàn hơn, ít nhất người này khi tỉnh lại thái độ cũng không tệ lắm, đường đường Tây Long Quốc vương lại ăn nói khép nép sám hối , hẳn là sẽ không còn tà niệm đi?Nàng vội ho một tiếng hoãn thanh nói, “Được rồi, ta lại tin tưởng ngươi một lần, ngươi giúp ta mặc , dù sao trước ngực cũng không bị ngươi xé” nàng một bên rút đi quần áo trên người một bên tự trấn an mình, “Kỳ thật ta dáng người thực không có gì xem , nữ tử Tây Long Quốc các ngươi trước sau đều đẫy đà mười phần, thật không hiểu thần kinh ngươi thế nào lại đứt cầu dao ” (Phong ca, ca thấy chưa, chê vợ cho lắm vào giờ chả còn ý tứ ý tung j kia kìa)“…” Tây Bằng Đinh Luân mất tự nhiên xẹt qua một chút tuyết trắng trước ngực nàng, kỳ thật cái yếm của nàng vừa nãy đã bị mình kéo rách, Cổ Tiếu Tiếu hồn nhiên không biết cởi váy dài, chỉ còn lại nội y rồi mới giơ hai tay ra hướng về phía trước duỗi thẳng… Tây Bằng Đinh Luân tận lực tránh nhìn vào ngực nàng tiến lên, vội vàng giúp nàng mặc tốt, đợi Cổ Tiếu Tiếu chính mình sửa sang hảo quần áo xong, vấn đề lại tới nữa… Cổ áo nam tử vốn thực lớn, hơn nữa lại thùng thình không chỉnh, lộ ra một đoạn như ẩn như hiện nhũ hoa nhợt nhạt, Cổ Tiếu Tiếu đem quần đùi mặc vào, kéo đai lưng quần thực lớn đứng lên, “Có dây thừng không?”“Nga” Tây Bằng Đinh Luân ánh mắt không tự chủ được lại dừng trên đôi chân mảnh khảnh của nàng.