1 Bóng đêm sặc sỡ chính là đỉnh cao của tình dục điên cuồng. Trong ngôi nhà nhỏ, quần áo và khăn lông rơi rải rác từ nhà tắm đến đầu giường. Trên chiếc giường king size hoa lệ, hai cơ thể trẻ tuổi như dã thú quấn lấy nhau điên cuồng đến mù trời mịt đất.
2 Ban đêm. Đèn giăng rực rỡ. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 58 của lão tổng của tập đoàn Á hoa - Lăng Văn Long. Biệt thự của Lăng gia được bố trí tỉ mỉ, tráng lệ như cung điện long vương.
3 Thời gian kế tiếp của buổi tối, Phùng Linh Linh đều không rời khỏi bên cạnh Lăng Lực. Ngày trước cô rất kiêu ngạo, nay lại trở nên dịu dàng như nước. Cho nên nói không có phụ nữ không dịu dàng, chỉ là các cô chưa tìm được người vừa ý mà thôi.
4 Trước mắt, nếu không thể trông cậy được vào đứa con nhỏ, Lăng Văn Long liền tập trung hỏa lực tấn công tòa lô cốt Lăng Lực. Lăng Lực vừa trở về được mấy ngày, ông và Tần Lam sử dụng tấn công chính diện, bọc đánh cánh hông, đủ các loại chiến thuật đánh lén từ phía sau, đem Tôn Tử binh pháp tất cả mang lên, thay nhau oanh tạc, nhưng cho đến bây giờ vẫn không nhằm nhò gì với thằng nhóc.
5 Sau khi cơm no rượu say, mọi người thoải mái đi về. Về đến nhà, Phùng Linh Linh chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, dạ dày như lửa thiêu. Cứ lo quan tâm đến anh chàng đẹp trai trong bữa tiệc, cũng không thèm quan tâm đến bụng, mọi người hay nói câu "sắc đẹp thay cơm" để hình dung khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân, ví dụ này áp dụng lên một người đàn ông không phải là không thích hợp sao? Nhưng tóm lại, bề ngoài của nam nữ là trăng trong gương, hoa trong nước, nhất thời chỉ có thể dùng để tự an ủi mà thôi.
6 Xe chạy vòng vòng vô số con đường, rốt cuộc thắng lại quảng trường thành phố Mai Lợi Á. Lăng Lực âm thầm thở hắt một hơi, may mắn đã giữ được cái mạng nhỏ.
7 Bộ phim trước mặt mô phỏng một phiên bản mới về tình yêu vừa đơn giản vừa mãi mãi không bao giờ thay đổi. Nhưng cuối cùng nhân vật nam kia lại chết, tình yêu không có sự tạm biệt lại thường là đẹp nhất, nói chung là như vậy, sau đó cả phòng chiếu phim vang lên vài tiếng khóc nức nở.
8 Không được tôi muốn nhìn tận mắt. Anh nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động. "Mã phó tổng, buổi chiều mấy giờ các người tan việc?""Sáu giờ. ""Buổi chiều Mạc biên tập có đi làm không?""Có, Lăng thiếu muốn đến công ty gặp cô ấy sao?""Không, tôi còn chưa chính thức vào làm trong công ty, hiện tại không tiện vào công ty.
9 Anh nhớ lại một đêm mùa xuân rất nhiều năm trước kia, đêm hôm đó cũng yên tĩnh như tối nay. Vào thứ sáu mỗi tuần, là dịp học sinh vui vẻ nhất. Nhất là đến lúc xế chiều, tất cả mọi người đều khẩn trương chờ giờ tan học.
10 Sau khi rời khỏi công viên nhỏ, Lăng Lực mù mịt lái xe trên đường, lòng như đao cắt. Anh có quá nhiều nghi vấn. Tại sao năm đó cha mẹ anh lại lừa anh nói rằng cô đã chết? Mà người anh vừa nhìn thấy kia rõ ràng là cô, nhưng sao cô lại không nhận ra mình?Anh không muốn về nhà, dù sao có trở về thì đợi chờ anh cũng là một đêm dài dằng dặc không ngủ được.
11 Ngày hôm sau. Buổi sáng. Nơi làm việc của Tổng bộ tập đoàn Á Hoa cao tới bốn mươi tầng, đứng sừng sững trong dãy đất phồn hoa của thành phố, cao vút trong mây, logo màu đỏ nổi bật dưới sự soi sáng của ánh nắng mặt trời càng sáng chói rực rỡ.
12 Chẳng qua Ảnh Tử này. . . Cô nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi cười gian xảo. "Biên tập của Ảnh Tử là ai?"Mã Khôn vừa nghe Lăng thiếu tổng vòng một vòng lớn như vậy, vẫn là vì Ảnh Tử, không nhịn lại cảm thấy buồn cười.
13 "Thôi đi, những điều này mới vừa rồi chúng ta không phải đã nghe rồi sao? Còn cần cô tới xào cơm thừa ư. " Hai người nghe vậy nhất thời nhục chí. Tiếp theo không biết do phát hiện có điều gì không đúng, hay là do hăng máu quá, các cô nói phấn chấn “Ôi, nói như vậy, chúng ta vẫn còn có cơ hội?" Nhìn bộ dạng ngu ngốc của An Phỉ Nhiên và Tiền Lỵ Lỵ, Ada lắc đầu một cái, nghĩ thầm hai người này đúng là hết thuốc chữa.
14 Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, cô mở miệng hát câu thứ nhất, giọng hát ngân nga uyển chuyển, như vang vọng xuống từ trời cao, trong nháy mắt tiếng cười trong phòng dừng lại, thì ra không phải là cô đang nói đùa.
15 Ada dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo phía sau, cả tối đã ồn ào nhốn nháo, đầu óc vốn đang nóng lên giờ lại ngu ngốc đi rất nhiều. Giờ phút này chợt bị kích động, trái tim có chút chịu không nỗi.
16 Giờ phút này giống như Lăng Lực tự lấy cục đá đập vào chân mình. Vốn là anh cố ý để cô chịu không nổi, lại không ngờ khi mình ngẩn đầu, đôi môi hồng hồng của cô ở trên đầu anh vì căng thẳng mà mấp máy, giống như trẻ con bị vật gì đó thu hút.
17 Vừa rồi hai người mãi lo nói chuyện, mắt thấy đồ ăn sắp nguội lạnh, vội vàng dừng câu chuyện lại, gắp vài miếng. “Sáng hôm nay em đã làm ra một chuyện vô cùng xấu hổ.
18 Phùng Linh Linh cảm thấy thành công, khi thấy trong ánh mắt anh nhìn cô, mang theo sự mong chờ gì đó. Ánh mắt này đã quá quen thuộc với cô, tuy chỉ là một cái chớp mắt, cũng đủ khiến cô thỏa mãn.
19 Cô thấy anh có vẻ giật mình nên thản nhiên cười với anh, vừa dùng sức giúp anh nới lỏng cà vạt vừa nói: "Nào có ai giống anh không, đã tới đây rồi mà còn ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, anh không sợ nóng à?"Lăng Lực nhìn chiếc cà vạt được nới rộng trước cổ, khẽ cười nói: "Cám ơn.
20 "Ừm. Anh nói tiếp đi. " Lăng Lực ra hiệu. "Dĩ nhiên, hàng năm công ty chúng ta đều tham gia triển lãm. Từ bây giờ tới hội chợ triển lãm sách chỉ còn hơn hai tuần cho chúng ta chuẩn bị.