1 Thời tiết tháng 8 ở thành phố Z vô cùng oi bức, nhiệt độ mỗi ngày lên tới gần 40 độ khiến người ta khó mà chịu được. Trong sân bay, Tiêu Linh Vận ngây ngốc kéo chiếc vali đứng ở giữa sảnh lớn.
2 Tại nhà thờ nổi tiếng của thành phố Z, một đôi vợ chồng mới cưới bước ra ngoài. Chỉ nhìn cách trang trí xung quanh nhà thờ cũng có thể thấy được đôi vợ chồng mới cưới vô cùng coi trọng hôn lễ này.
3 Tiêu Linh Vận đạp ga, quay đầu xe phi như bay về phía ngược lại. Khi nhìn thấy chiếc Rolls Royce cách đó không xa thì khóe miệng hơi dương lên. Nửa kia của số phận? Tôi lại càng muốn xem thử anh là ai?Cô đạp ga, nhanh chóng vượt qua chiếc Rolls Royce đen, rồi bất ngờ phanh gấp lại và chắn xe ngang giữa đường.
4 “Đinh…. ” Âm thang nhức tai vang lên, Tiêu Linh Vận mở to đôi mắt, “Đây là nơi nào? Tại sao mọi thứ đều là màu trắng xóa thế này? Chả lẽ mình lại chết rồi sao? Đây là âm tào địa phủ sao?” Không đen đủi như thế chứ? Chả lẽ nửa kia của số phận lại chính là sao chổi?“Linh Vận, đến đây với bà nội nào!” Một âm thanh hiền hậu tràn đầy yêu thương van lên khiến Tiêu Linh Vận khó hiểu.
5 Bóng dáng Cố Tây Tước như ác quỷ hiện ra phía sau Tiêu Linh Vận, mạnh mẽ ấn người cô lên cửa. Người đàn ông này cao 1m9, nhưng so với những người cùng chiều cao này, tuyệt đối thuộc dạng thon gầy.
6 Nghe thấy giọng nói của Tiêu Linh Vận truyền đến từ phía sau, Cố Tây Tước chỉ cười rồi im lặng không nói câu nào. Tiêu Linh Vận nhìn chằm chằm vào cái ót sau đầu anh, hận không thể vớ lấy cái ghế bên cạnh mà đập một phát, nghĩ thầm nếu mà đập cái chết tươi thì tốt biết bao!Nhưng cô biết rõ tốc độ của người đàn ông này nhanh thế nào, võ công mà cô học được ở Lan Lăng Tiêu Thị hoàn toàn không có chút đất dụng võ.
7 Khi Tiêu Linh Vận tỉnh dậy thì cũng không còn sớm nữa, a, hình như hôm nay không có việc gì phải làm~Khoan đã, việc?Nô lệ. Fuck!Tiêu Linh Vận quên khuấy mất việc này, vội đứng dậy, xông thẳng vào nhà vệ sinh tút tát lại vẻ ngoài rồi chạy xuống gác.
8 Tại siêu thị, một bức tranh thật đẹp hiện ra. Cố Tây Tước mỉm cười đẩy xe chở hàng, còn Tiêu Linh Vận thì đi phía sau, tay cầm một quyển ghi chú nấu ăn như một cô vợ nhỏ.
9 Cô nhân viên bị đè trên sàn nhà thật dở khóc dở cười, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy cái người đang ở thế trên kia vừa gỡ lòng bàn tay cô ra vừa nói: “Bổn tiểu thư đây vốn học ngành Bạo Lực nhé, muốn cướp đồ từ tay ta à, đừng nói đến cửa ra vào mà cửa sổ cũng chẳng có đâu mà hòng!”Tiêu Linh Vận đoạt lấy củ tỏi trong tay cô nhân viên, tách làm đôi rồi ném vào trong xe hàng, nửa còn lại vứt về chỗ cũ.
10 Phía sau lưng Tiêu Linh Vận vang lên tiếng đánh nhau, cô quay đầu lại thì thấy sáu người đang bao vây lấy Cố Tây Tước. Bỗng một ý tưởng lóe lên trong đầu cô, hi vọng nếu Cố Tây Tước bị những kẻ kia tóm được thì cô cũng không cần phải ở bên anh ta nữa.
11 Đôi mắt tà ác lướt qua Bách Lý Thanh, Bách Lý Thanh liền thả lỏng bàn tay đang giữ chặt Tiêu Linh Vận. Tiêu Linh Vận chạy đến bên cạnh Cố Tây Tước, khóe miệng anh hơi nhếch lên nói giọng nhàn nhạt với mấy gã đàn ông kia: “Mệnh lệnh của ai?”Một gã trong đó tiến lên một bước: “Ông chủ mời Tước gia về Mỹ một chuyến.
12 Thấy sắc mặt Cố Tây Tước trầm xuống, Tiêu Linh Vận bỗng cảm thấy thật căng thẳng, cô cười lấy lòng: “Tước gia, anh mệt rồi à? Để tôi đấm lưng cho anh nhé!”Thấy bộ dạng chân chó* của Tiêu Linh Vận, Bách Lý Thanh lắc đầu, cái khí thế cứu người khi nãy đâu mất rồi?(Kiba: “bộ dạng chân chó” có nghĩa là nịnh nọt, nịnh hót í ạ ^^~)Khi về đến pháo đài của Cố Tây Tước thì Tiêu Linh Vận mới phát hiện ra sự độc đáo của pháo đài này.
13 Tiêu Linh Vận vừa ngồi xuống bên cạnh Cố Tây Tước thì nghe thấy Bách Lý Thanh cung kính nói: “Thưa Gia, khách đã đến rồi ạ. ”Khách? Rốt cục là ai chứ?Tiêu Linh Vận vươn cổ ra ra định nhìn thử thì bị Cố Tây Tước liếc một cái nên vội thu lại ánh mắt.
14 “Này, Bách Lý, anh cảm thấy việc này là sao?” Mike ngồi trong phòng khách nhìn hai người một đi trước một đi sau, rồi tự lấy tay véo mặt mình để chứng minh đây không phải là ảo giác.
15 Cố Tây Tước thấy Tiêu Linh Vận im lặng không nói nhưng ánh mắt lại toát lên sự kiên định thì đưa tay ra kéo cô vào lòng mà nói một cách bình thản: “Có chí khí là chuyện tốt, nhưng cũng phải biết chọn người, nếu như với tôi mà thế thì cô đã chọn sai đối tượng rồi.
16 Tiêu Linh Vận dùng tay lấy nước lạnh vỗ lên mặt, hôm nay là một ngày mới rồi, cố lên nào! Sau khi tắm rửa xong thì cô chải lại mái tóc dài rồi bước ra ngoài.
17 Phương Tử Hàn mỉm cười nhìn Tiêu Linh Vận rồi đưa ngón tay thon dài trượt qua khuôn mặt trắng hồng của Tiêu Linh Vận, khiến cô phải cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn mà cười yêu mị.