21 Đầu dây điện thoại bên kia ngừng lại một chút, rồi chợt nghe thấy tiếng cười giả bộ như không để ý của Phùng Linh Linh, "Đây là anh nói đấy nhé, đến lúc đó đừng có mà nói tới triển lãm tranh, ảnh gì nữa.
22 "Em đang ở đâu vậy? Mau xuống dưới cho anh. ""Anh đến rồi sao?""Đang ở dưới sân nhà em. " Dương Bùi Văn nói xong liền cúp máy. Thang máy bị hỏng nên sau khi đi giày xong Mạc Đồng liền vội vã chạy xuống lầu, vừa chạy xuống đã nhìn thấy Dương Bùi Văn mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng đứng tựa vào xe, vẻ mặt điềm đạm tràn đầy sức sống.
23 Mấy ngày đầu mọi người cũng không để ý nhiều, do từ trước đến giờ Mạc Đồng rất ít khi nói chuyện, ngày nào cũng vội vàng không thấy bóng người, thời gian ở kí túc xá cũng ít, nên cô có làm gì mọi người cũng không quá để tâm.
24 Đám đông im lặng một hồi, mọi người còn tưởng rằng không ai dám bước lên trên. Kết quả là rất nhanh đã có một nữ sinh vẻ ngoài thanh tú yếu ớt giơ tay lên.
25 "Hay" Tiếng hô dưới sân khấu vang lên như sấm dậy. "Vậy lần này chúng ta cho họ so Thanh xướng đi. Qua Thanh xướng càng quan sát được bản lĩnh. "**Thanh xướng: hát và biểu diễn một số đoạn kịch không cần hóa trang.
26 "Anh nói dễ nghe thật, hơn chín mươi tệ đấy, đủ cho tôi ăn tới chín, mười bữa. " Giọng nói của cô bây giờ đầy sức mạnh, giống như là đang lý luận đạo lý cuộc sống với anh.
27 Chỉ một lát sau, đĩa thịt ếch sốt tiêu cay lớn đã được đưa lên, nhìn thấy màu ớt đỏ rực, ngửi thấy hương thơm ngào ngạt không ngừng xông vào mũi, Mạc Đồng bắt đầu chảy nước miếng, cô cũng không khách sáo, trực tiếp đưa cầm đũa về phía trước.
28 Lúc mới đầu Mạc Đồng chỉ chuyên làm những việc lặt vặt như chạy việc, rót nước, về sau lãnh đạo công ty biết Mạc Đồng có thành tích học tiếng Anh rất tốt, còn từng thi đỗ tiếng Anh cấp tám, nắm vững nền tảng tiếng Trung, đã từng có bài đăng trên tạp chí nên mới chuyển nàng sang Ban biên tập học hỏi, chủ yếu làm về biên tập văn học nước ngoài.
29 Phảng phất như vừa mới nhắm mắt đã tới hừng đông, Mạc Đồng ru rú cuộn mình trong chăn, tuy không mở mắt nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh sáng chói lóa bên ngoài.
30 Buổi tối hôm nay, trong phòng giặt quần áo của ký túc xá nam chỉ có một mình anh, anh đeo một đôi găng tay, tay chân vụng về bắt đầu giặt chỗ quần áo tối qua của anh và thùng quần áo anh lấy từ chỗ Mạc Đồng về hôm nay, nước mùa đông quả thật rất lạnh, đã đeo găng tay mà vẫn cảm thấy hai tay như sắp đông cứng.
31 “Cậu vội gì chứ? Chúng ta đang nói chuyện phiếm mà, cậu nghĩ là mình đang đi họp chợ sao? Không phải bây giờ mình đang nói còn gì?” Phương Viên Viên liếc nhìn cô, nghĩ thầm: cũng không phải đi đầu thai, cậu vội vàng làm gì.
32 Vương Nhược Nam đang cao hứng nên không để ý gì tới xung quanh, chỉ chăm chú nhìn vào quyển sách, còn Dương Bùi Văn tinh mắt đã nhận ra lúc Vương Nhược Nam nói chuyện cũng là lúc có người vội vàng ngồi xuống trốn trong giá sách.
33 Từ lần tham gia võ đài Karaoke trung thu năm trước, Mạc Đồng bắt đầu gặp nhận được những lời làm quen. Đối với sự tiếp cận của các nam sinh, cô vẫn giữ một chừng mực nhất định, đối xử khách sáo, đầy đủ lễ tiết.
34 “Đó là công việc làm thêm ngoài giờ học, Dương Bùi Văn tìm việc giúp mình, mình báo đáp anh ấy, giúp anh ấy giặt quần áo. Cậu đừng nên hiểu lầm. ” Mạc Đồng cái khó ló cái khôn.
35 Mạc Đồng trầm mặc không nói. “Em đừng nghe người khác nói hươu nói vượn. Mọi chuyện không giống như em nghĩ đâu. ”Mạc Đồng ngẩn người, không biết mình nên vui mừng hay khổ sở.
36 “Bỏ mấy thứ kia xuống trước đi, lại đây, mình có chuyện muốn nói với cậu. ”Mạc Đồng đặt mấy đồ trong tay xuống, đi đến ngồi cạnh cô. “Có chuyện gì vậy?”“Cậu còn nhớ Tôn Manh ăn cơm với chúng ta ở căn-tin bữa trước không?”“Ừm, thì sao?”“Cậu đúng là đầu gỗ.
37 Những lời này của anh khiến cả ba người đều không có lòng dạ ăn uống. Ngay khi bầu không khí trở nên ngượng ngập, phục vụ đã bưng thức ăn lên, là món thịt xào hạt ngô.
38 Mạc Đồng cúi đầu nói cảm ơn, không thừa nhận cũng không phủ nhận. . . . . . . Trải qua đêm nay, Dương Bùi Văn và Mạc Đồng đã chính thức hiểu được tâm ý của nhau, nhưng bọn họ không công khai quan hệ.
39 Cô và Dương Bùi Văn cũng mua mỗi người một chiếc mũ Noel đội đầu như bao người khác, sau khi ăn xong KFC liền đi dạo trên con đường dành riêng cho người đi bộ, người đi đường tấp nập, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
40 Dương Bùi Văn thấy cô cười như một tên trộm, lòng hiếu thắng trỗi dậy, thúc giục. “Nói mau. ”Mạc Đồng thấy anh căng thẳng như vậy, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, cô trêu chọc anh.