1 Sáng chủ nhật, trời nắng nhẹ, không khí thoáng đãng, dễ chịu vô cùng. Thỉnh thoảng những cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua khiến con người ta càng thêm khoan khoái.
2 “Trần Bảo Nam”? Nghe sao thấy quen quen. Hình như tôi đã nghe qua ở đâu đó rồi thì phải. Phía bà cô già có tiếng phấn khích vang lên.
- Trưởng phòng là em trai của tổng giám đốc?
Cả phòng bỗng chốc trở nên ồn ào, ai cũng nhao nhao đòi chào hỏi em trai tổng giám đốc.
3 Nếu là những người thân thiết với tôi thì không ai không biết, nếu như tôi đã cất tiếng hát thì mọi người xung quanh không ai còn có thể lên tiếng. Tôi cũng không phải là không biết điều đấy, tôi đã từ chối mà, đúng không? Tôi đã không định đi hát cùng mọi người nhưng tại vì trưởng phòng … cái gì nhỉ? À trưởng phòng Trần Bảo Nam! Anh ấy đã ngỏ lời thì bảo sao tôi có thể từ chối chứ?
Tới nơi, không đợi mọi người phải mời, tôi xung phong lên nhận mic, tôi thấy mặt bà cô già thoáng chút đau khổ nhưng mà hình như tôi không thể làm chủ bản thân mình nữa rồi, tôi muốn hát và tôi quyết định phó mặc số phận mình cho cơn say.
4 Là cậu ấy! Chính là cậu ấy!
Trong suốt cuộc nói chuyện của bố và người đàn ông kia, tôi im lặng, không phải để lắng nghe mà chỉ đơn giản, tôi muốn nhìn cậu ấy kĩ hơn.
5 Long không nói gì, chỉ hơi khựng lại đôi chút nhưng rồi vẫn tiếp tục gọt cho xong rổ hoa quả.
Tên ngốc này!
Long bê rổ hoa quả lên nhà, tôi thấy vậy cũng lững thững đi theo sau.
6 Bố tôi ngồi xuống ghế, cầm tách trà lên uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt tách trà xuống, nghiêm nghị nhìn tôi hỏi.
- Sao con lại nói dối bố? Con có biết.
7 Tôi nằm vật ra giường, hít một hơi thật sâu, thật là một ngày mệt mỏi. Vẫn là chiếc giường này tốt với tôi nhất. Ít ra thì nó chẳng bao giờ khiến tôi phải buồn, hoặc chí ít là không phải suy nghĩ gì, cứ dựa vào nó mà quên đi mọi chuyện.
8 Vừa đẩy cửa bước vào phòng khách, tôi đã thấy hai vị phụ huynh vừa gọt hoa quả cho nhau ăn, vừa khúc khích cười. Rõ là chẳng có vụ ăn uống nào cả, rõ là cố tình để tôi và Long đi ăn cùng nhau.
9 Nghe thấy trưởng phòng nói thế, nước mắt tôi muốn tuôn ra. Gì chứ? 5% nữa? Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi đập bàn, đứng phắt lên phản kháng.
10 Bắt gặp ánh mắt của tôi, trưởng phòng nháy mắt rồi quay lưng đi, nhìn ra phía cửa sổ. Trong chốc lát tôi nghe thấy tim mình nổ "bùm bùm". Cái cảm giác ấy không giống lúc tôi được nhìn thấy Noo Phước Thịnh, cũng chẳng giống lúc tôi nhìn thấy Long.
11 Tôi đánh nước bọt cái ực. Trưởng phòng hình như đã nghe thấy cuộc trò chuyện của tôi với Long thì phải. Tôi nhìn hộp gà rán, rồi lại lén nhìn trưởng phòng.