1 QUYỂN MỘT MỞ ĐẦU “Nếu chúng ta đã sắp đính hôn rồi thì có thể xóa hình của cô gái này đi. ” Trước khi tiệc rượu bắt đầu, Kha Trạch nhận được tin nhắn, lúc đó Hạ Na xem giúp anh lại nhìn thấy màn hình điện thoại di động, vẻ mặt không biểu cảm chỉ chỉ vào ảnh nền điện thoại.
2 CHƯƠNG 1 Có đôi khi một người biến mất, toàn thế giới cũng thay đổi thiếu vắng đi. Mở tờ báo ra, trang nhất trong bảng tin tài chính viết rõ ràng “Kẻ mạnh liên hợp ai dám tranh phong? Khánh thành nhà hát lớn của liên doanh Hạ – Kha.
3 CHƯƠNG 2 “I could be bounded in a nutshell and count myself a king of infinite space. ” by William Shakespeare, Hamlet. (Tôi có thể thu mình vào một quả hạch và tự cho rằng mình là chúa tể của không gian vô tận) Trước khi chính thức làm việc bên cạnh Hạ Thừa Tư, không phải là Bùi Thi chưa nghe đến tác phong quản lý của anh.
4 CHƯƠNG 3 Bởi vì tập tính sinh sống của loài chim nên chúng rất khó để lại hóa thạch. Tổ tiên của loài chim đã xuất hiện tại Kỷ Jura từ sớm. Từ năm 1861 đến bây giờ đã hơn một trăm năm, nhưng loài người chỉ phát hiện có sáu bộ xương hóa thạch và một tiêu bản lông vũ.
5 CHƯƠNG 4 Người xưa nói thật hay, gương vỡ lại lành. Trên thực tế thay vì phục hồi lại chiếc gương khiếm khuyết mà lại cắt mình bị thương lần nữa thì chi bằng cứ để nó vỡ nát vậy đi.
6 CHƯƠNG 5 Thật ra suốt đời của Einstein cũng kéo đàn violin, nhưng lại không mấy người biết. Cũng không phải là bởi vì ông viết ra phương trình năng lượng – khối lượng đưa đến việc nghiên cứu và phát triển của bom khinh khí và đạn hạt nhân.
7 CHƯƠNG 6 Có đôi khi cuộc sống còn gập ghềnh khó khăn hơn cả tiểu thuyết. Chỉ có điều khác với tiểu thuyết chính là người mà ta cho rằng là vai nam chính chưa chắc là người sẽ đi cùng ta đến cuối cùng.
8 CHƯƠNG 7 Khi chơi đại chiến “Star Wars”, ta mãi mãi sẽ không cảm thấy đội viên xung phong bị giết đáng được thương hại. Bởi vì ngay cả mặt của họ ta cũng không nhìn thấy, chứ đừng nói là vẻ đau khổ bi thương của họ.
9 CHƯƠNG 8 Đừng sợ đi qua trong bóng đêm, bởi vì cuối đêm đen mãi mãi là ánh sáng. ——- Mùa thu. Sau khi thời tiết nóng bức qua đi, trong nháy mắt thế giới đã an tĩnh không ít.
10 CHƯƠNG 9 Nói “xin chào” chỉ cần một giây, nhưng nói “tạm biệt” lại cần cả đời. ———– Paganini là nhạc sĩ Italy nổi tiếng thế kỷ thứ XIX. Tin đồn nói rằng lúc ông mở nhạc hội có người cho rằng có dàn nhạc trình diễn, nhưng sau khi biết được trên sân khấu chỉ có một mình ông trình diễn thì thét lên chói tai kêu là ma quỷ, sau đó bỏ chạy.
11 CHƯƠNG 10 Đàn ông đẹp trai thường không giỏi tán tỉnh, phụ nữ xinh đẹp thường không giỏi việc nhà, bởi vì cho đến bây giờ cũng không cần thiết. ——— Tất cả đàn ông ở đây đều trợn tròn hai mắt, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ còn lại ban nhạc tấu ra điệu tango.
12 CHƯƠNG 11 Mỗi sinh mệnh là một đóa hoa đặc biệt, nó chỉ nở rộ một lần, không thể tái chế cũng sẽ không có nữa. ———- Đầu giờ chiều mùa đông. Dưới bầu trời lạnh băng, thành phố này giống như là một tờ giấy lớn nhàu vừa được mở ra, rừng cao ốc ở phía trên nếp gấp, in chiếc bóng nhợt nhạt trong ánh nắng vàng, kéo dài đến đường chân trời.
13 CHƯƠNG 12 Người để ý đến ngôn luận của người khác như thế là bởi vì họ không biết mình là ai, nên mới cần người khác đánh giá để bản thân mình nhận biết.
14 CHƯƠNG 13 Thế giới của tôi đã sớm mọc đầy cỏ dại. Cuối cùng có một ngày mộng đẹp trở thành sự thật, nó xòe đôi cánh Mercury màu trắng về phía tôi, mang theo tôi bay khỏi mảnh hoang vu vô biên vô tận.
15 CHƯƠNG 14 Tuổi càng lớn lại càng sợ người khác hiểu mình. Không phải vì đã thay đổi kiên cường mà là vì lớp bao bọc cuộc sống càng ngày càng nặng nề, bất cứ đả kích nào cũng có thể khiến bản thân mình nhỏ bé như một con kiến hôi dưới lớp bao bọc bị nghiền nát thành tro bụi.
16 CHƯƠNG 15 Âm nhạc và trang phục giống như nhau, tác phẩm càng ngày càng nhiều kiểu, nhưng dáng vẻ lại càng lúc càng giống. ———– Tháng tám mùa hè nóng bức, không khí trong thành phố trong lành từ cuối xuân đầu hè trở nên oi nồng như hiện tẮ Vào lúc giữa trưa, dường như ngay cả bóng dáng của nhà cao tầng trên biển cũng mệt mỏi buồn ngủ bởi vì gió biển nóng rực hừng hực.
17 CHƯƠNG 16 Nguyên do biến thành thiên sứ là bởi vì tôi không có năng lực biến về thành ác ma. ————- Đêm không trăng. Trong nhà hàng Alhiya, tiệc đính hôn của Kha Trạch và Hạ Na, khách mời gần như đã đến đủ.
18 QUYỂN HAI CHƯƠNG 1 Vận mệnh cũng là một loại không chính xác, muốn nó trở nên chính xác là niềm tin của ta cùng với ám hiệu bản thân khiến ta trở thành dáng vẻ nó miêu tả.
19 CHƯƠNG 2 Đàn ông hiểu phụ nữ và phụ nữ tình thương cao là nhóm người khó đối phó nhất trong yêu đương. ———– Trong biệt thự cạnh biển, một người hầu Ả Rập áo trắng đưa trà bánh lên, đặt trên chiếc bàn trà nhỏ đa giác màu trắng sữa nằm trong góc phòng khách.
20 CHƯƠNG 3 Nghệ thuật chân chính không có lý trí. ———— “Bạn trai?” Hạ Thừa Tư nhướng lông mày lên, quan sát chàng trai bên cạnh cô: Anh ta đứng trước giường, à gầy, tóc màu đen hơi xoăn tự nhiên, trên cằm còn có râu lún phún, giống như là cỏ dại bé nhỏ mọc trên lớp da hoang vu.