Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc Q.1 – Chương Mở Đầu
QUYỂN MỘT
MỞ ĐẦU
“Nếu chúng ta đã sắp đính hôn rồi thì có thể xóa hình của cô gái này đi.”
Trước khi tiệc rượu bắt đầu, Kha Trạch nhận được tin nhắn, lúc đó Hạ Na xem giúp anh lại nhìn thấy màn hình điện thoại di động, vẻ mặt không biểu cảm chỉ chỉ vào ảnh nền điện thoại.
Đó là hình một cô gái áo đen.
Hình gồm khuôn mặt cô và bờ vai gầy, tóc ngắn như mực vén ra sau tai, đôi môi đỏ rực trên da thịt trắng noãn giống như đất tuyết tham lam hút lấy máu tươi. Đây là hình ảnh đã được xử lý, cũng không được tự nhiên lắm. Nhưng ánh mắt của cô gái vẫn xinh đẹp như cũ, lạnh lùng như coi trời bằng vung, khóe miệng nhếch lên như cười như không. Cho dù ai cũng sẽ không nghĩ đến lúc chụp ảnh cô vẫn chỉ là cô bé.
“Ờ.”
Kha Trạch mở cài đặt ra, đổi lại ảnh nền là hình chụp tòa nhà mới nhất mà tập đoàn vừa hùn vốn, nhưng cũng không xóa hình trước đi.
Lúc cô vẫn còn ở, anh vẫn ghét mùi nước hoa cô xức trên người, ghét cô chưa đến hai mươi lại luôn mặc trang phục màu đen, ghét hơn nữa là tính cách quá tự kiêu trừ âm nhạc ra cũng không để ý đến bất cứ thứ gì cả.
Hạ Na thay bộ váy dạ hội màu đen xong, kéo mái tóc dài từ trong cổ áo ra, từng lọn tóc xoăn màu chocolate co giãn đung đưa. Xưa nay cô ta sống trong nhung lụa rất hài lòng với mái tóc và làn da mình. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Kha Trạch nhìn về phía mình từ trong gương, cô ta tự tin cười một tiếng, nhìn vào gương tô son màu cam đang thịnh hành năm nay. Thỉnh thoảng ánh mắt lại lướt đến người Kha Trạch.
Khóe môi Kha Trạch mang theo nụ cười khinh miệt, cũng là đang cười nhạo chính mình.
Khoảng thời gian đó, nguyện vọng lớn nhất của anh chính là thay đổi cô gái kia, để cô nuôi tóc dài, mặc váy màu sáng, trang điểm nhạt, nói chuyện dịu dàng không mãi cay nghiệt, làm nũng nép vào lòng anh như chú chim nhỏ, và rời xa tất cả sự nhiệt tình yêu thích đàn violin trong ý nghĩ của cô…
Song, sau khi cô mất tích, vậy mà anh vẫn bệnh hoạn tìm kiếm bóng dáng cô trên người tất cả phụ nữ khác.
Trong nháy mắt lại một năm trôi qua.
Mãi đến một tháng trước, cô đã biến mất suốt năm năm.
Coi như là thời gian trả thù lâu như thế cũng nên đủ rồi.
Anh sẽ chứng minh với cô, cô hoàn toàn sai lầm rồi. Bắt đầu kể từ ngày hôm nay, cuộc sống của anh vẫn sẽ tiếp tục, sẽ thoát khỏi vũng bùn nơi cô, cũng không thể sống mãi trong quá khứ.
Đêm giữa hè dây leo bò kín bồn hoa trước cửa sổ. Khung trời mênh mông ngoài cửa giăng kín đường phố và tòa nhà anh đang đứng trong ánh bạc mỏng manh. Thành phố này như một con quái thú màu đen vô cùng to lớn, nhấn chìm tất cả hồi ức đua nhau tràn về của mọi người.
Kha Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ và tòa cao ốc giống hệt với trong điện thoại, nhấn khóa máy, trong nháy mắt màn ảnh là một màn đen nhánh.
Cứ như vậy đi.
Anh đã hết hi vọng rồi.
……………….
……………….
Nếu như tình yêu là một sinh mệnh thì anh sẽ được sinh ra vào ngày quen biết em, sống là năm tháng yêu đương cùng em và chết ngay tại giây phút chia tay em.
Kha Thi, em biết anh hận em nhất là gì không?
Là đến cuối cùng, ngay cả cơ hội chết đi em cũng chưa từng cho anh.
Xem tiếp: Q.1 – Chương 01