1 Gió không kiên định nhưng gió lặng tìnhGió luôn phiêu du nhưng gió yêu quá khứ *** 9h18’ ngày 2 tháng 8 năm 2010, lần đầu tiên nó biết rung động trước một thằng con trai.
2 Nó đã ôm mộng tỏ tình hơn 2 năm rồi, nó đã viết rất nhiều thư tỏ tình nhưng viết xong lại đốt, lại để tàn tro của bức thư bay theo gió trời. . . Đang ngồi dưới gốc cây nó bỗng giật mình hi nghe mấy chị lớp trên đang ngồi tán chuyện gần đó, bình thường thì nó không mấy hứng thú với câu chuyện của người khác, nhưng hai từ “Huy Vũ” đã ép nó phải lắng tai nghe từng câu từ mà mấy chị kia nói.
3 Thú thực thì cô giáo đồng ý cho Dương ngồi chung với nó là một sai lầm không hề nhỏ vì nó vốn thích không gian yên tĩnh bây giờ cô lại đặt ngay cái “máy nói” cạnh nó thì bảo sao mà phù hợp cho được.
4 Đầu giờ văn thầy giáo cho cả lớp bốc thăm để chọn câu hỏi cho bài kiểm tra 15p đầu giờ. chẳng biết may rủi thế nào mà hai đứa chúng nó lại chọ trùng câu hỏi, một hiện tượng tự nhiên.
5 Đầu giờ chiều nó quyết định là sẽ đến trương sớm hơn thương ngày, nó thấy thầy dạy văn đang ngồi trầm tư trên gế đá dưới gốc cây. “ Thầy đến trường sớm vậy ạ?” nó quyết định sẽ đến nói chuyện với thầy, dù sao thì cũng chưa có ý định lên lớp ngay.
6 Nó lại định trốn 15p đầu giờ ( thời gian kiểm tra miệng) nhưng Bông không cho nên nó cứ đứng ngồi không yên. Hóa là cái môn kinh khủng nhất trong thời khóa biểu của nó.
7 Thật may là Bông đã nhanh chóng ngăn không cho thầy đi theo hai đứa nó xuống phòng y tế vì khi Dương chưa kịp đặt chân xuống sân trường thì nó đã mở mắt nhìn cậu chằm chằm, trái ngược hẳn với tình trạng của nó vài phút trước đây:“Mày thả tao xuống được rồi đấy!”Cậu ngơ ngác vẫn chưa thả nó xuống:“Ơ, chẳng phải là.
8 “Gió à! Về nhà ngay. . . ” đã về lớp rồi Bông lại phải quay lại thư viện và hơi bất ngờ khi thấy cảnh tượng trước mắt. Gió và Dương cũng hơi lúng túng với hành động của mình.
9 Nó đung đưa trên con đường đầy nắng và gió những ngày thu, mặc dù còn rất sớm nhưng nắng đã kịp trải dài trên khắp các con đường, vì là nắng buổi sớm và có gió nữa nên rất dịu.
10 Đã rất nhiều lần nó từ chối Dương vì thấy tình cảm của mình dành cậu còn chưa đủ lớn để gọi là thích chứ nói gì đến yêu. Mà một mối quan hệ sẽ chẳng đi về đâu khi một người yêu mà một người không, sẽ thật buồn cười khi yêu đơn phương người yêu của chính mình.
11 “Này! Mấy bác già rồi mà sao vẫn có những hành động đáng xấu hổ như vậy hả?” Nó vội vàng chạy lại khi thấy một đám đàn ông đang vây quanh Bi, con bé chẳng biết làm gì ngoài việc đứng khóc.
12 “Anh có còn nhớ chị Lam không? Cái chị ngày xưa vẫn hay qua rủ anh đi học ý. Bây giờ chị ấy đã là chủ một cửa hàng hoa rồi, thích thật đấy. Chị ấy nói tặng chậu tường vi lạnh này cho anh thay một lời cảm ơn khi em nói muốn mua nó đấy, chị ấy tốt thật anh nhỉ?” nó nắm chặt tay anh, vừa nói vừa ngắm những bông hoa xinh đẹp ấy.
13 _3h sáng_“Chúc Vy buổi sáng anh lành nhé! Yêu bạn Cảm thấy hối hận. . . Tất nhiên nó không trả lời tin nhắn mà đi ngủ tiếp rồi vì lỡ không may cậu bắt nó nhắn tin luôn đến sáng thì chắc nó cũng chết sớm vì không được ngủ quá.
14 Sau khi chuyển cấp, nó vẫn cũng lớp với Bông nhưng lại chỉ cùng khối với Dương. Nhưng cũng chẳng có gì là quan trong nữa rồi vì đơn giản, nó và cậu đã cắt đứt liên lạc hơn tháng rồi.
15 Tưởng như nó đã có thể quên đi tất cả, nhưng không, hôm nay nó lại chạm mặt cậu, lại trốn nhanh vào lớp, không khóc nữa nhưng mà vẫn buồn lắm. . . “Mày điên à? Nó có cái gì đâu mà mày phải như thế hả? Quên ngay đi cho tao nhờ, con dở hơi!” Bông thấy nó cứ như vậy suốt thì không khỏi bực mình.
16 Mặc dù vẫn yêu lắm nhưng mà nó đã dần chấp nhận sự thật rằng câu chuyện tình này sẽ không có tương lai, nó chấp nhận ình yêu đơn phương một lần nữa và có lẽ yêu đơn phương hợp với nó hơn, yêu đơn phương người yêu cũ.
17 "Đó là lí do vì sao Vy cắt đứt liên lạc với Dương sao?” trái tim của nó bỗng nhói lên khi nghe câu này, chân nó dừng lại ở cửa lớp. . . sao lại là nó cắt đứt liên lạc với cậu chứ?“Là anh trai, cùng chung bố chung mẹ.
18 “Ế, cô già! Lấy mượn cái kéo xem nào. ” Nó tảng lờ đi câu hỏi của tên cắm hoa khó ưa kia. Nó mỉm cười thích thú với suy nghĩ rằng nó sẽ không anh ta về nhà lấy kéo mới thôi.
19 “Anh Yun. . . ” nó lưỡng lự, đứng ngoài cửa phòng anh không dám vào, không dám nói ra suy nghĩ của mình. . . “Lại làm sao hả con bé ẩm ương này?” “Em muốn quay lại.
20 “Thì ra cô cũng bị điên, thế mà tôi cứ ngỡ cô là người bình thường cơ đấy!” Nhật quỳ xuống nắm chặt lấy cổ tay no, anh run run gỡ từng mảnh vỡ ra khỏi lòng bàn tay nó, mặc dù cảm thấy rất đau nhưng anh lại cố tổ ra chẳng quan tâm mấy, vẻ mặt dửng dưng dù cho bây giờ nó chẳng để suy nghĩ nổi gì nữa.