41 Ăn xong nó tranh việc rửa bát nhưng không thành vì đó là công việc của cô giúp việc rồi, cứ loanh quanh mãi không biết phải ngủ ở đâu vì căn phòng vừa rồi nó ở là phòng của Nhật.
42 Hôm nay nó thức dậy sớm, chợt nhớ ra một điều quan trọng là mấy hôm nay nó đã bỏ rơi hai cô bạn của mình mất rồi. Nhưng bây giờ lại có vẻ là quá sớm để gọi điện nên nó quyết định sẽ ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi rủ chúng nó ra công viên ngồi ăn như mọi khi, rồi cả mấy đứa lại hát hò như chốn không người vậy, có thể bây giờ nó chưa thể hát thật vui.
43 “Nhìn cô bé đó cười thật nhẹ lòng biết bao nhiêu. . . ”“Chú cũng thấy như vậy sao?” Nhật trả lời chú tài xế nhưng vẫn không rời mắt khỏi nó, thật không muốn nghĩ đến một ngày anh phải để nó đi.
44 Hôm nay đã lại là một ngày mùa thu với gió se lạnh và bầu trời xanh cao có vương vài vệt mây trắng xóa. Không biết từ lúc nào mà nó có thể thức dậy sớm vào một buổi sáng lạnh như vậy, lúc trước nó đã không nhận ra rằng buổi sáng sớm lại tuyệt vời đến vậy.
45 Nó chưa giây phút nào nghĩ rằng mình đồng ý làm người yêu của anh là để lấy địa chỉ của Yun, tuy không phải là yêu nhưng có lẽ phần nào ấy cũng là thương, tất nhiên không phải là thương hại.