21 CHƯƠNG 4 Sau lưng mỗi một khoản tài sản kếch xù đều có một tội ác nghiêm trọng — Balzac —————– Đoàn tàu dừng lại sân ga Paddington. Đây là một trong những sân ga lớn nhất thành phố Luân Đôn, to lớn như sào huyệt của cự thú, nhưng bởi vì tọa lạc ở trung tâm thành phố, lại chạy thẳng đến sân bay Heathrow, cho nên mãi mãi không có lúc nào trống vắng.
22 CHƯƠNG 5 Bạn đối xử với thế giới này ra sao thì nó sẽ ảnh hưởng lại cuộc đời của bạn như vậy. ————- Hai tháng sau đó, Bùi Thi đã hoàn toàn bỏ qua lắng nghe ý kiến của bà Ricci, đi viết bản nhạc chứa chan tình cảm.
23 CHƯƠNG 6 Một người càng cường điệu bối cảnh của mình một cách quá đáng, thật ra thì lại càng không có tự tin đối với bản thân. ———— Một tuần sau. Bùi Thi vo tờ báo cầm trong tay lại thành một cục, nhét vào đầu giường, sau đó bấm nút khởi động, nhập vào hai chữ “Bùi Thi” — Tuần lễ này, tin tức liên quan đến cô chỉ xuất hiện hai cái, hơn nữa cũng là một trang web nhỏ chẳng có danh tiếng gì.
24 CHƯƠNG 7 Nếu như một người phụ nữ cảm giác mình coi trọng sự nghiệp là bởi vì không có ai để gả thì thật ra đồng nghĩa với việc vứt đi quyền lợi được tôn trọng.
25 CHƯƠNG 8 Người phụ nữ thành công không có tình yêu. ————— Rốt cuộc, Hạ Na kết thúc biểu diễn, đến phiên Bùi Thi. Cô lấy cây đàn violin và cây vĩ từ trong hộp, cùng Bùi Khúc đi đến giữa yến tiệc, chuẩn bị trình diễn.
26 CHƯƠNG 9 Linh hồn của nhạc sĩ đã sớm trở thành nhiên liệu của nghệ thuật. ———- Đã hơn nhiều năm Bùi Thi không có cười to thoải mái như vậy. Giờ khắc này, cô biết rất rõ, ngoại trừ Bùi Khúc, Sâm Xuyên Quang là người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô.
27 CHƯƠNG 10 Mỗi ngôi sao đều giống như những nhạc sĩ nổi tiếng. Cuộc đời của bọn họ ngắn ngủi là thế, nhưng tác phẩm lại chiếu sáng vĩnh hằng trên bầu trời nghệ thuật.
28 CHƯƠNG 11 Kẻ mạnh chân chính sẽ không xem nhẹ phê bình của kẻ yếu hơn mình. ————- “Đây là ý nghĩ của cô sao. ” Bùi Thi ít khi trả lời mà không suy nghĩ như lần này.
29 CHƯƠNG 12 Trong cuộc đời chúng ta tốn rất nhiều thời gian để truy tìm ý nghĩa của sinh mệnh. ——- Chạy băng qua khu cũ xưa, Hạ Thừa Tư đưa Bùi Thi về gần nhà cũng đã sắp đến mười hai giờ trưa.
30 QUYỂN BA CHƯƠNG 1 Tất cả những sự vật mới lạ chẳng qua là vì đã bị lãng quên – Solomon ———- Bờ biển luôn là nơi nảy sinh rất nhiều chuyện tình lãng mạn.
31 CHƯƠNG 2 Niềm tin là một mặt kính tròn, tốt là ở chỗ nó luôn soi ra hình ảnh sự vật xinh đẹp nhất, nhưng một khi bị nứt thì sẽ trở nên sắc bén lợi hại vô cùng.
32 CHƯƠNG 3 Trong cờ vua, con cờ quyết định sinh tử là quốc vương. Nhưng con cờ mạnh nhất tung hoành cả bàn cờ đen trắng lại là hoàng hậu. —— (1) Cô mãi mãi không bao giờ quên mùa xuân năm năm trước.
33 CHƯƠNG 4 Dù người đàn ông có giàu có hơn nữa cũng không sánh bằng cậu con trai tin tưởng chuyện cổ tích. ——— “Tại sao lại kinh ngạc như vậy? Cô biết anh ta à?” Trợ lý bác sĩ quan sát vẻ mặt Bùi Thi, dường như cũng rất tò mò.
34 CHƯƠNG 5 Khi chân chínhêu một ai đó, bạn chỉ muốn cùng họ đồng cam nhưng không muốn cùng họ cộng khổ. ——————- Buổi tối vòng ngựa gỗ quay chậm chạp. Ánh đèn của chúng tỏa ra một ánh sáng màu mật ong, tạo nên ký ức nhỏ nhoi trong thế giới cổ tích này.
35 CHƯƠNG 6 Tránh né trả lời câu hỏi là một chuyện vô ích, bởi vì thực tế tất có một ngày phải nói ra thôi. ———- (1) Khi nãy Hạ Na và Kha Trạch cãi nhau ầm ĩ một trận.
36 CHƯƠNG 7 Yêu là một loại tình cảm rất uất ức. Một khi có nó bạn sẽ trở nên không yêu chính mình nữa. ———- Nếu như nói đêm đó chia tay với Sâm Xuyên Quang, Bùi Thi còn sót lại một chút tình cảm và áy náy thì giờ khắc này đã hoàn toàn tan thành mây khói.
37 CHƯƠNG 8 Dù trái tim của anh hùng có bị thời gian mài mòn, vận mệnh làm suy yếu nhưng ý chí chúng ta vẫn kiên cường như trước. Nó luôn kiên trì phấn đấu, khám phá, kiếm tìm mà không dễ dàng khuất phục — Tennyson.
38 CHƯƠNG 9 Miễn cưỡng gặng hỏi cũng chỉ nhận được lời nói dối. —— Bùi Thi mãi mãi sẽ không bao giờ quên được ngày 30 tháng 10 năm nay. Cho đến nay, nếu như muốn mượn điều gì đó để ví Hạ Thừa Tư, vậy thì anh chính là bầu trời đêm mùa đông cao xa thăm thẳm, hoặc là một tòa nhà xây bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo to lớn khiến người ta chỉ có thể vừa kính sợ vừa ngưỡng mộ.
39 CHƯƠNG 10 Hai người kiêu ngạo sẽ tán thưởng lẫn nhau nhưng không thể nào ở bên nhau lâu dài. ———- (1) Bùi Thi bị Hạ Thừa Tư hành hạ rất thê thảm. Bởi vì cô có lục tung cả nhà lên cũng không tìm thấy tấm thiệp chúc mừng sinh nhật của anh viết.
40 CHƯƠNG 11 Lúc một người vênh váo quá mức thường sẽ làm ra chuyện lỗ mãng. ——- Người xảy ra chuyện là Hạ Na. Hạ Thừa Tư đọc tới đọc lui tin tức kia mấy lần, phát hiện nội dung bị đưa ra ánh sáng là sự thật.