1 Thư Yểu Nhiên ôm chiếc máy chụp ảnh yêu quý của mình đá phăng cửa phòng doanh trưởng. Cô hùng hùng hổ hổ vỗ mạnh lên bàn công tác “Doanh trưởng Kỷ, sao anh không nói cho tôi biết hôm nay đoàn lính dù 127 có buổi huấn luyện quân sự!”Người đàn ông ngồi phía sau bàn không thèm ngẩng đầu, tay cũng không ngừng viết: “Gõ cửa trước khi vào phòng là phép lịch sự tối thiểu, mặt khác, muốn hỏi thì trước tiên phải nói ‘Báo cáo’.
2 “Rõ!” Cậu lính trẻ đứng nghiêm, giọng nói cực kì nghiêm túc. Mục Thiếu Liên ngẩng đầu về phía một chiếc cửa sổ ở lầu hai khu kí túc xá. Chiếc cửa sổ đó giờ này đang mở rộng, tấm rèm mỏng phất phơ theo làn gió, có bóng dáng cao to của một người đàn ông nào đó ẩn ẩn đứng phía sau.
3 Địa điểm diễn tập lần này được tổ chức tại khu vực ven sông Giang, hai bên vách núi bao vây hiểm trở tạo thành một đường cong uốn lượn, Yểu Nhiên ngồi trên chiếc xe quân dụng cùng với đoàn lính dù, vừa tới nơi điện thoại đã reo lên, cô nhảy xuống xe, một tay đè lại mái tóc bị gió thổi bay một tay nhấn nút trả lời: “Alo…………”“Sáu giờ sau đại đội có cuộc diễn tập tại ven sông Giang, nhân viên hậu trường đã lên đường, tôi không quan tâm bây giờ cô đang ở đâu, tôi chỉ cần biết khi mọi người tới nơi thì cô phải có mặt ở đó!” Giọng nói to lớn tổng biên tập tòa soạn báo không quân vang dội bên đầu bên kia còn kèm theo tiếng kèn inh ỏi.
4 Yểu Nhiên cảm thấy lúng túng muốn rúc đầu về lại cảm giác như đang có người kéo mình, trời đất quay cuồng đến khi tỉnh táo lại thì mình cũng đã ngồi trên ghế salon mềm mại.
5 Cô gái này………Say quá mất trí sao?Kỷ Ngân Viễn âm trầm xem xét cô đột nhiên anh nổi ý muốn trêu đùa: “Đền cho tôi? Em tính đền cho tôi như thế nào?”Mỗi ngày làm giúp việc pha trà rót nước cho anh?Yểu Nhiên không trả lời, đứng thẳng dậy bắt đầu cởi nút áo anh.
6 “Không nhịn được rồi hả?” Anh khẽ cười kéo tay cô đang nắm cà vạt xuống. “Đổi lại là anh chờ cả ngày thử xem!” Đừng nói chuyện mà chưa suy nghĩ chứ. “Ừ, ý kiến hay.
7 Nơi thái dương Yểu Nhiên rơi xuống vài giọt mồ hôi rồi cả người rơi vào trong vòng tay đầy nam tính. “Cuối cùng con chạy đi đâu, ba ba muốn lật đổ cả cái thành phố S này lên rồi! Nhưng mà vẫn không thấy con không thấy con không thấy con!” Anh còn tưởng rằng cô bị bắt cóc, ngày đêm chạy qua chạy lại ở cục cảnh sát.
8 Một lần nữa Kỷ Ngân Viễn phải trở về phòng bệnh của ông tư lệnh Kỷ, ông cụ hừ hừ không thèm để ý đến anh. Anh không hiểu lắm nhưng thấy ông Kỷ như vậy thì lại buồn cười: “Ông nội, ông sao vậy?” Cố ý gọi anh quay lại là muốn cho anh xem sắc mặt ông bây giờ sao?Ông Kỷ tức giận nói: “Nha đầu, nói chuyện tốt anh con làm ra nghe một chút.
9 Lúc Diệp Tống Tống về nhà thì Yểu Nhiên đang thu dọn đồ đạc. Ngọn đèn dầu trơ trụi ngoài cửa sổ, bóng đêm thâm trầm dần dần được thắp sáng. “Sao, đi công tác à?” Cô để chìa khóa lên bàn, tầm mắt nhìn về vali hành lý.
10 Yểu Nhiên đứng trong phòng lặng lẽ ngắm nhìn xung quanh một vòng. Căn phòng này ít đồ đến đáng thương, trừ giường, tủ quần áo và tủ đầu giường ra không còn gì nữa.
11 Kỷ Ngân Viễn đưa Yểu Nhiên đến nhà Từ Dịch. Đồng chí Từ Dịch ngoại trừ vết trầy trên mặt ra thì những chỗ khác không có gì đáng ngại. Yểu Nhiên nhìn Từ Dịch đang phẫn nộ chém giết nhau trong trò chơi, bỗng nhiên cảm thấy lúc trước mình u buồn thật sự là rất ngốc, lại còn vì vậy mà nhớ tới những chuyện không vui trước kia.
12 “Kỷ, Ngân, Viễn!” Cô dùng sức đẩy tay anh ra, sức lực lớn đến nổi như muốn đẩy cả nội tâm đang rung động ra. Rung động cái gì mà rung động chứ, không phải là lau tóc thôi sao?“……”Bị kêu đích danh họ tên, doanh trưởng Kỷ chỉ cúi đầu nhìn cô một cái rồi tiếp tục nhẹ nhàng lau tóc cho cô.
13 “Anh. . . . Sao anh lại ở đây?” Yểu Nhiên ngạc nhiên hỏi. Vốn lòng cô còn đang rối bời vì lời Kỷ Ngân Viễn ngày hôm qua, nhưng giờ sự xuất hiện của anh lại khiến cô quá ngạc nhiên nên tất cả bối rối đều bị quên mất.
14 Nhưng một giây kế tiếp, cô đã lập tức hối hận. ----- phản ứng hơi quá!Người đàn ông hơi sửng sốt, rồi sau không biết nghĩ tới điều gì, khẽ cười khổ, “Nhiên Nhiên, đã lâu không gặp.
15 Có thể đừng nhận xét như vậy hay không. . . . . . . Yểu Thư co rút khóe miệng, thật không cách nào coi những lời này là ca ngợi được, “Buổi tối tôi không rảnh.
16 Từ trước tới giờ Yểu Nhiên chưa bao giờ yếu thế trước khích tướng và khiêu khích. “Chỉ sợ anh không dám!” Cô nâng cao đầu, không chịu thua. Thử sẽ biết, ai sợ ai chứ!Kỷ Ngân Viễn cười nhẹ.
17 Bản nhạc kết thúc bằng một nốt hoàn mỹ, người đàn ông cầm cây đàn trong tay. Anh ta xoay người lại, im lặng nhìn chăm chú vào mắt cô. Đối diện với người này, trong đầu Yểu Nhiên nhanh chóng lướt qua vô số ý nghĩ.
18 Kỷ Ngân Viễn buồn cười vì thấy Yểu Nhiên vẫn còn rất hăng hái. Thư Yểu An bị lơ, vẻ mặt cứng ngắc, nhìn hai người trước mắt không coi ai ra gì mà ‘liếc mắt đưa tình’, dù cho tính tình tốt cũng hơi không vui, “Doanh trưởng Kỷ !” Không có người anh trai nào thấy em gái ở chung với đàn ông mà còn vui cho được, đương nhiên Thư Yểu An cũng không ngoại lệ, “Đối với Nhiên Nhiên, rốt cuộc anh có thái độ gì?”Đang nghiêm chỉnh quen nhau, hay chỉ là tạm thời ở chung! Anh ta là đàn ông thì không sao, nhưng Nhiên Nhiên thì khác, nó là con gái, còn thanh danh trong sạch nữa ! Nghĩ đến đây, sắc mặt Thư Yểu An càng thêm lạnh lùng.
19 Đánh lén thành công! Yểu Nhiên vô cùng thỏa mãn, đặc biệt là khi chứng kiến cử chỉ lúc này của anh. Trước kia Thư Yểu Nhiên hẳn sẽ không bao giờ hết ôm lại hôn Kỷ Ngân Viễn.
20 Đinh đinh đinhTiếng chuông nhà thờ vang lên, thành phố S lại bắt đầu một ngày mới. Trên đường, Yểu Nhiên đang từ tiệm Chung chạy nhanh về tòa soạn. Trễ rồi! Trễ rồi! Trễ rồi!Yểu Nhiên đẩy cửa kính ra, thấy các đồng nghiệp đều đang ngồi ở bàn làm việc bận rộn, nên vừa thở hổn hển, vừa lặng lẽ bước tới chỗ của mình, sau đó ngã xuống ghế nệm.