41 “Thư Yểu Nhiên, em đến bên tôi, khiến tôi thấy rất vui. ”Giọng anh trầm thấp, từng từ vang rõ bên tai Yểu Nhiên, như có ma lực làm tim cô đập nhanh lên.
42 Tiếng còi vang lên, báo hiệu bắt đầu giờ huấn luyện buổi chiều. Tiểu Triệu đứng dưới gốc cây to bên cạnh bãi tập tránh nắng, lại một lần nữa không thấy bóng Yểu Nhiên đâu, đành phải bấm điện thoại hỏi.
43 Ánh trăng trên cao. Mục Thiếu Liên đứng một mình dưới tàng cây, đối lập hoàn toàn với sự ồn ào đằng xa. Giờ tự học buổi tối đã kết thúc, các sinh viên trường đại học S đang tốp năm tốp ba ôm sách về, thỉnh thoảng có mấy sinh viên đi ngang qua bên cạnh Mục Thiếu Liên, tò mò nhìn lại mấy lần.
44 Yểu Nhiên đứng trước cửa trường một hồi lâu, Kỷ Ngân Viễn mới thong thả bước ra, dừng trước mặt cô. Yểu Nhiên cúi đầu, giọng buồn buồn, “Anh ta nói gì?”“.
45 Thư Yểu Ninh đi khá chậm, dường như là cố ý để Yểu Nhiên theo kịp. Một trước một sau cứ đi mãi, dần dần đã lệch khỏi đường lớn đến nơi có vẻ hoang vu, cỏ dại mọc đầy đường nhỏ quanh co.
46 Yểu Nhiên bị Thư Yểu Ninh nhốt ở nhà máy dầu. Khiến Yểu Nhiên ngạc nhiên đó là, trừ ngày đầu canh giữ chặt chẽ, qua ngày thứ hai Thư Yểu Ninh đã cho cô tự do đi lại, nhưng với điều kiện tiên quyết: không được ra khỏi khu vực nhà máy.
47 “Báo cáo, bom là giả!” Bên ngoài nhà máy, lính gỡ bom đưa cái hộp đen đến trước mặt đội trưởng đội cứu hộ, “Bên trong không có gì hết. ”Mặt đội trưởng lập tức trở nên khó coi.
48 Kỷ Ngân Viễn sững sờ nhìn về hướng đang tỏa ra khói đặc cuồn cuộn, không dám tin điều mình đang thấy. Nổ tung. . . . . . . Nhà máy dầu nổ tung?Nhà máy dầu làm sao có thể nổ tung? ! Thư Yểu Nhiên còn đang ở trong đó chờ anh tới cứu mà!Suy nghĩ của Kỷ Ngân Viễn như bị tê liệt.
49 Trong ấn tượng của Yểu Nhiên, Kỷ Ngân Viễn chưa bao giờ luống cuống đến vậy, giờ, anh đang ôm chặt cô, người khẽ run, nói đang hôn mà chẳng khác nào là cắn.
50 Vừa về tới nhà, Yểu Nhiên đã bị Kỷ Ngân Viễn áp vào cửa, hôn tới tấp. “Ưhm. . . . . . ”Tay Yểu Nhiên bắt lấy ống tay áo Kỷ Ngân Viễn theo thói quen, đón nhận nụ hôn của anh.
51 Yểu Nhiên ngẩn người. “Nói thật, tôi không hiểu tại sao Ngân Viễn lại chọn cô. ” Giọng Đường Như vẫn không thân thiện như thường ngày. Trọng hội bọn họ, ai ai cũng đều xuất chúng hơn người, cố tình Kỷ Ngân Viễn lại chọn một cô gái bình thường thế này.
52 Việc Yểu Nhiên tự động bỏ công việc trở về thành phố S, tổng biên tòa soạn biết cũng không la mắng gì, nhưng trừ hết tiền thưởng tháng này xem như trừng phạt.
53 “Tôi. . . . . . Tôi cúp đây. ” Người này! Tự nhiên bỗng nói những lời làm người ta ngại muốn chết! Đáng ghét!Yểu Nhiên thầm lầm bầm, nhưng khuôn mặt lại tỏa ra vẻ ngọt ngào không giấu được.
54 Kể từ ngày gọi điện cho Kỷ Ngân Viễn xong, Yểu Nhiên tựa như biến mất không dấu vết, khiến Kỷ Ngân Viễn thấy hơi khác thường. Mấy ngày nay anh ở doanh trại không về nhà, nên còn chưa biết chuyện cô đến thành phố B, giờ rảnh rỗi mới bỗng thấy mấy ngày gần đây thật sự quá yên tĩnh.
55 Kỷ Ngân Viễn lạnh mặt tiến lên, bắt lấy cổ tay Yểu Nhiên, “Thật xin lỗi, Yểu Nhiên không thể đi theo cậu. ”Giọng anh vẫn trầm thấp như thường, nhưng sự kiên quyết trong đó, lại khiến tim Yểu Nhiên đập thình thịch.
56 Chẳng lẽ do bình thường anh khi dễ cô dữ quá?Kỷ Ngân Viễn nhìn Yểu Nhiên thầm nghĩ. Yểu Nhiên nhíu mày trừng lại. Có vẻ không cần hỏi nữa rồi, vẻ mặt cô đã cho anh đáp án.
57 “Này, này, cậu nói bậy gì đó! Ai là vợ anh ta chứ!” Yểu Nhiên không đợi Kỷ Ngân Viễn mở miệng, đã không vui phản bác. “Cô không phải vợ cậu ta?” Trong đầu cậu kia đã xuất hiện một giả thiết khác, “Chẳng lẽ là tình nhân?!”“.
58 “Kỷ Ngân Viễn. . . . . . . . ”“Kỷ Ngân Viễn? Anh nghe thấy không. . . . . . . ”Hình như có ai đang gọi mình. “Kỷ Ngân Viễn! Tỉnh lại đi!”Kỷ Ngân Viễn từ từ tỉnh lại, trước mắt dần xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Yểu Nhiên.
59 Tư lệnh Kỷ bỗng nghiêm mặt. Yểu Nhiên nhận thấy không khí hơi khác, càng khẩn trương hơn. Kỷ Ngân Viễn vò đầu để trấn an cô. Cô lắc lắc đầu, hất tay anh xuống.
60 “. . . . . . . Nghe nói, sau khi tiến vào thành phố M, doanh trưởng Kỷ mới mất liên lạc. . . . . . ” Tiểu Triệu nói ngắn gọn tin Hứa Mai gửi về. “. . .