1 Hôm nay là mùng tám tháng sáu âm lịch, hai mươi tám tháng bảy dương lịch, tiết trời nóng bức, thời tiết nóng đến khó chịu. Lúc mới bước ra khỏi cổng lớn của trại giam Mạc Hám Sinh bỗng cảm thấy hoa mắt, cô vô thức nhắm mắt lại, mở mắt lần nữa vẫn bị cảnh tượng trước mắt khiến cho choáng váng, cô hay bị tụt huyết áp nhưng không nặng lắm, những lúc nhiệt độ lên cao thế này vẫn luôn khiến cô cảm thấy chóng mặt.
2 Trong phòng xộc lên mùi bụi bặm trong không khí nóng nực, ánh sáng lờ mờ chỉ đủ để nhìn thấy vài đồ vật bên trong, trong nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, trước mỗi phòng ngủ treo một chiếc rèm rất dày.
3 Từ nhỏ Đông Dạ Huy đã có khả năng nhẫn nại, mọi tâm tư đều giấu ở trong lòng, hiếm khi thấy được cảm xúc thật trên khuôn mặt anh. Hai phòng ngủ, một phòng khách tổng cộng bảy mươi, tám mươi mét vuông, trong nhà lại không có điều hoà, tuy mặt trời đã xuống nhưng vẫn chẳng cảm thấy mát mẻ hơn chút nào.
4 Đông Dạ Huy vừa tỉnh lại thì sắc trời cũng đã sáng rõ, lũ trẻ con như lại có sức sống mới, sáng sớm đã cãi nhau ầm ĩ. Đông Dạ Huy cũng bị tiếng tranh cãi ồn ào này làm tỉnh giấc, đêm qua ngồi trong căn phòng khách của nhà Hám Sinh không biết mơ màng ngủ quên từ lúc nào.
5 Mấy ngày sau đó Đông Dạ Huy không về qua nhà mình lần nào, cứ tan làm lại đến nhà Hám Sinh, mà tình trạng giữa bọn họ vẫn không có chút tiến triển nào dù chỉ là một phần ít ỏi.
6 Một đêm hôm ấy Đông Dạ Huy vẫn ngủ lại nhà cô, căn phòng vẫn nóng như lò nung, anh lăn lộn trên chiếc giường nhỏ khiến một mảng giường ướt đẫm mồ hôi, rốt cuộc cuối cùng cũng dần dần đi vào giấc ngủ.
7 Hám Sinh đi rồi, anh cũng đã cho cô đủ tiền để sống cả đời, Đông Dạ Huy cảm thấy bọn họ đã thanh toán xong, anh cảm thấy cuộc sống của anh đã khôi phục lại trạng thái bình thường vốn có.
8 Cuối cùng Đông Dạ Huy vẫn về nhà, căn nhà rất rộng lớn, rất trống rỗng, màn đêm yên tĩnh đến nỗi ngay cả thở ra một hơi cũng có tiếng vọng trở lại. Anh ngã xuống sô pha trong phòng khách, đốt hết điếu thuốc này đến điều thuốc khác.
9 Một tuần sau Hám Sinh được chôn cất, không hề có tang lễ, ngay cả thi thể cũng không tìm được, chiếc máy bay kia gặp tai nạn ở Thái Bình Dương ngay trên vùng lãnh hải sâu mấy nghìn thước[1] của nước Anh, chẳng có phương tiện khoa học kỹ thuật tiên tiến có thể vớt nổi.
10 Khoảnh khắc Đông Dạ Huy nhìn chiếc đèn đặt dưới sàn thổ lộ tình cảm của mình, vừa đúng lúc bị Cố Bắc đẩy cửa vào nhìn hết từ đầu tới cuối, lúc ấy trong lòng anh ta vô cùng sợ hãi, anh ta nghĩ: Đông Dạ Huy chắc là bị ma làm rồi.
11 Hạ Môn, một năm sau. Ở Hạ Môn có một hòn đảo, khí hậu trên đảo rất dễ chịu, cả bốn mùa thời tiết đều hệt mùa xuân. Đến từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt, tiếng chim hót vang trời xen lẫn hương hoa thoang thoảng trong không khí.
12 Một năm trước, Hám Sinh gần như chạy trốn khỏi thành phố B. Cô đi qua rất nhiều thành phố, vốn muốn tìm ình một nơi để dừng chân, nhưng ở đâu cô cũng bị biển người vây quanh, những thành phố phát triển luôn có nhịp sống rất nhanh.
13 “Xin chào cô, tôi vừa đến đây thì gặp mưa lớn, chẳng hay có thể trú mưa ở nhà cô được không?” Rõ ràng là tiếng phổ thông, nhưng bởi âm điệu quá cứng nhắc nên nghe hơi kỳ lạ.
14 Hám Sinh cho Diệp Quyền thuê căn phòng ở hướng nam trên tầng hai. Cô ở phòng phía đông, phòng của hai người chỉ cách nhau một bức tường. Căn nhà này thiết kế rất đơn giản, trên tầng có ba phòng ngủ lớn, trong mỗi phòng đều có một phòng khách nhỏ và một phòng vệ sinh, diện tích tương đương nhau.
15 Buổi trưa ăn cơm hơi muộn, nhưng 5 giờ chiều Diệp Quyền đã xuống dưới tầng ngồi chờ cơm trong phòng khách. Cả buổi chiều Hám Sinh lau dọn nhà cửa, cũng không thể coi như không nhìn thấy anh ta, đành bất đắc dĩ đi nấu cơm tối.
16 Diệp Quyền và Hám Sinh về nhà vào buổi chiều, hai người không biết từ lúc nào đã thân thiết với nhau hơn rất nhiều, nói chuyện cùng nhau cũng thoải mái hơn.
17 Hám Sinh rất muốn nói rằng “Em làm sao mà biết được tại sao anh trai anh lại đến đây?”. Nhưng lúc này Diệp Quyền đã chạy rầm rầm xuống nhà mở cổng. Tán cây cổ thủ vươn dài bên chiếc cổng lớn, che hết cả tầm mắt.
18 Diệp Chí đến bất ngờ nhưng lại được Hám Sinh đón tiếp rất nhiệt tình. Cũng bởi vậy anh ta hoà nhập với cuộc sống nơi đây khá nhanh chóng. Ba người, hai nam một nữ sống chung một nhà, nhìn vào quan hệ giữa bọn họ không giống chủ nhà với khách trọ.
19 Tối hôm ấy Hám Sinh bị Diệp Quyền nhéo mũi đánh thức. Trước đó cô nhân cơ hội lúc thay quần áo trong phòng thay đồ rồi chuồn ra ngoài. Tuy rằng cô lẻn ra ngoài cũng không làm Diệp Quyền bớt thói phong lưu.
20 Hám Sinh đang ngủ trưa bị cơn ngứa ở gan bàn chân đánh thức. Cô mơ màng mở mắt nhìn, thấy Mông Bự đang liếm bàn chân cô. Hám Sinh ôm Mông Bự đứng dậy, đưa mắt nhìn xung quanh.