21 Cơn mưa cuối ngày mới dứt, mặt đường bỗng dưng sáng choang bởi những vệt nắng sau mưa. Quán cafe trên tầng 2 yên ắng, bản nhạc không lời êm đềm và dịu dàng.
22 Cánh cửa của phòng chờ khép hờ. Đông Đông định đi vào đưa tập tài liệu cho Ngọc Lan. Bỗng dưng, anh khựng lại, có tiếng nói thì thào, một cuộc điện thoại mà anh vô tình bắt gặp.
23 Tôi không còn nhớ được gì nữa, chỉ thấy đầu và toàn thân đau ê ẩm khi tỉnh dậy. Căn phòng màu trắng toàn mùi thuốc, lờ mờ tôi nhận ra rằng mình đang ở trong bệnh viên.
24 Tôi lặng lẽ nhìn Đông Đông đang nằm trên giường bệnh, toàn thân cậu ấy được quấn băng kín mít. Người cậu ấy nằm bất động, xung quanh máy móc và bông băng cuốn quanh người.
25 Bác sĩ trao đổi với bố mẹ Đông Đông rằng tạm thời cậu ấy đã qua cơn nguy kịch. Nhưng có một vấn đề là trong não cậu ấy máu vẫn chưa hết bị tụ. Chỗ tụ máu đó có chèn vào một dây thần kinh và có thể gây mất trí nhớ hoặc gây thiểu năng về vận động.
26 Sau khi nghe hết những gì từ Huy, tôi đến tìm gặp Đình Văn. Vì tôi biết Ngọc Lan và anh là anh em họ hàng, dù gì, chuyện này anh cũng sẽ là người biết rõ nhất.
27 Bố mẹ làm thủ tục ra viện cho tôi vì tôi đã bình phục trở lại, còn Đông Đông vẫn đang trong thời kỳ theo dõi và chuẩn bị sang Sing phẫu thuật. Câu chuyện về lí do tai nạn của Đông Đông được mọi người không nhắc đến, cảnh sát có đến lấy lời khai nhưng tôi cũng nói lí do đó là do sơ suất.
28 Sau một tuần tiễn Huy ở sân bay. Tôi nhận được tin Đông Đông đã được xuất viện và ra về. Tôi thực sự đã chờ ngày này khá lâu rồi. Một năm đã trôi qua là những ngày tôi cảm giác dài và cô đơn đến nhường nào.
29 Khi tôi đặt bút viết những dòng đầu tiên của cuốn sách này. Tôi đã nhớ lại thời cấp 3 tươi đẹp hồn nhiên của bản thân mình. Cũng như bao nhiêu cô gái mộng mơ khi đó, tôi cũng có một chàng trai để nhớ, để thương và có một ước mơ thật – trẻ – con là trở thành một cô gái tài giỏi để trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.