1 Một đôi mị đồng màu tím , chậm rãi mở. Thân thể đau đớn làm cho Mạc Ly Ưu tiếp nhận một chuyện thật, nàng xuyên qua. Cảm nhận được thân thể da tróc thịt bong đau đớn, trong đầu nàng chậm rãi xuất hiện một ít đoạn ngắn.
2 Nhất thời nước trà văng khắp nơi. . . . . . “A. . . . . . ” Nam Linh Lung sợ tới mức kinh hoảng đứng lên, bước lui ra phía sau nhìn hai con mắt. Nam Hạo Tuyết cắn môi, sắc mặt khó coi, bàn tay mở ra, một màu vàng ánh rạng đông lóng lánh ở lòng bàn tay “Nam Ly Ưu, nếu ngươi hiện tại quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, bổn công chúa hôm nay tạm tha ngươi tiện mệnh! Nếu bằng không.
3 Mạc Ly Ưu cười lạnh một tiếng, giết nàng? Nếu đổi thành Nam Ly Ưu trước , không chừng từ roi thứ nhất của nàng ,đã thành vong hồn. Nhưng hiện tại, đứng trước mặt nàng là Mạc Ly Ưu thế kỷ 21.
4 Vừa nãy cách xa như vậy , nàng không rõ lắm. Hiện tại gần , nhìn công chúa và người thường nói chuyện giống nhau, nàng trong lòng vô cùng vui mừng. Mạc Ly Ưu ngẩn ra, bỗng nhiên nghĩ đến, nàng vẫn là cái phế vật công chúa.
5 Nam Hạo Tuyết năm ngón tay khép lại, hung hăng nện ở trên bàn, cắn môi đỏ mọng, âm thanh lạnh lùng nói:“ Đương nhiên không thể ăn ngay nói thật, bất quá thù này ! Bổn công chúa định rồi ! Thù này không báo, ta thề không làm người!” “Hoàng tỷ người cần gì vì yêu tinh kia bận tâm , bất quá, hoàng muội có biện pháp trị nàng !” Nam Linh Lung tươi cười gợi lên một chút âm mưu.
6 Hai tay Thanh đại để ở trên lưng, đắc ý nói về Tu Ma viện, thậm chí toàn bộ tu vi phân chia ở Tạp Nhĩ đại lục. Thời điểm bắt đầu , Mạc Ly Ưu nghe không hiểu được , sau đó chậm rãi hiểu được.
7 “Công chúa, công chúa? Nhanh lên a! Nếu chậm trễ thời gian, đến lúc đó bệ hạ trách tội xuống dưới, ngươi gánh nổi sao ?” Trong viện tựa hồ thái giám chờ có chút nóng nảy, không ngừng ồn ào , giọng điệu thập phần lạnh nhạt.
8 Nam Ly Ưu vừa bước vào đại sảnh, Nam Linh Lung mắt sắc liền nhìn. Thanh âm nhiệt phúng liền truyền đến:“Ôi , còn tưởng rằng thất muội muội không đến đâu! Không nghĩ tới nhanh như vậy đã đến.
9 “Công chúa. . . . . . ” Phía sau Mộ Hoàn Tô trong lòng run sợ , lặng lẽ túm túm ống tay áo Nam Hạo Tuyết. Cung nữ thái giám phía sau đều cúi đầu không dám ra một tiếng.
10 Bỗng nhiên Nam Ly Ưu nghĩ tới tại triều phượng cung, lời nói của Nam Hạo Tuyết. Tuy rằng nàng thật không định giải thân thế Nam Ly Ưu nhưng dù sao chính mình xuyên qua ở thân thể của nàng , nên phải vì khối này thân thể phụ trách.
11 “Linh ca ca, linh ca ca. . . . . . ” Nam Hạo Tuyết hưngớng người trên đầu thôn thiên cự mãng chạy chậm đi qua. “Tuyết Nhi?” Nam Kình Linh nghi hoặc nhìn về phía người tới.
12 “Các vị! Các vị. . . . . . Đến hướng bên này xem!” Ở đại môn có một nam tử trẻ tuổi phong độ diện mạo tuấn tú mặc pháp bào màu lam cầm trong tay danh sách dắt cổ họng kêu.
13 Nam Ly Ưu lạnh giọng cười cười,“Không biết là hoàng hậu nương nương phân phó hay là Hoàng Thượng phân phó ?” Mục Thu Viêm lại ngẩn ra, xem ra công chúa tuổi không lớn nhưng xác thực bình tĩnh càng ngày càng làm cho người ta muốn tìm tòi nghiên cứu tâm lý.
14 Nam Ly Ưu không có trả lời hắn, tự ngồi ở bên cạnh ghế , nhắm mắt lại, hấp thu đặc hữu không khí trong Tu Ma viện. Thanh đại đứng ở phía sau nàng , đánh giá quanh mình.
15 Nam Ly Ưu khóe miệng đạm cười, ngay tại lúc nàng vừa mới nhắm mắt , thơi điểm ý niệm vừa rồi trong lời nói của mọi người một chữ cũng không dấu diếm được lỗ tai nàng.
16 Trong đám người lại sôi trào , thưởng quá phong phú , ai lại không muốn có được. “Im lặng, im lặng!” Bích dao không nói gì lắc đầu, vẻ mặt không hờn giận:“Hiện tại bắt đầu thí luyện ! Mọi người nhanh nhanh tiếp nhận chức vụ ở cổng !” Dứt lời, đám người chật chội đến bên cạnh nơi nhận.
17 Ngao. . . . . . Một tiếng điên cuồng hét lên. Đàn điểu gần đó kêu lên sợ hãi bay đi như xé gió, cùng từng đợt lá rụng. Con hổ đứng ở tại chỗ, loạng choạng đầu cực khó chịu , chân trước dính bùn đất.
18 Nam Ly Ưu một đường chạy về hướng nam. Ở một chỗ ngừng lại. Phía trước là một sinh vật giống chuồn chuồn, lại giống con bướm , rậm rạp chặn đường đi. Chúng nó có cánh lục sắc, thân thể toàn bộ là màu đỏ, đỏ như máu hồng.
19 Khăn che như gần như xa ở mặt Nam Ly Ưu ngẫu nhiên đứng lên lộ ra cằm tinh xảo cằm. A Hàn Đạt nuốt nước miếng. “Ngươi nói thật nhiều nếu lại dong dài ta không ngại đâu !” giọng điệu của Nam Ly Ưu lạnh như băng.
20 Nam chỉ vào nam tử mặc hắc y nói :“Cùng tiến lên hay là một mình đấu?” “Hừ! Đương nhiên là cùng tiến lên! Các huynh đệ giết nàng. ” Nam tử hô to một tiếng.