1 Triển Thiểu Huy gặp lại Cố Hạ lần nữa là ở bộ phận nhân sự của công ty khoa học công nghệ Khải Hoành. Ngày đó công ty khoa học công nghệ Khải Hoành phỏng vấn người mới, trong căn phòng của bộ phận huấn luyện nhân sự có không ít nam nữ trẻ tuổi đang ngồi, có người cầm tư liệu ôn tập lại những kĩ xảo phỏng vấn, có người nói chuyện phiếm với người bên cạnh, trên mặt những người này đều là hoặc nhiều hoặc ít cũng có một chút căng thẳng.
2 Triển Thiểu Huy vừa nhìn qua phong thư tình thì đã biết không phải viết cho anh, là một người kí tên “Tiểu Hạ” viết ột người đàn ông khác, đúng vậy, tờ giấy anh nhặt được chính là phong thư tình kia, trang giấy bị vo lại nhăm nhúm, không biết đã nằm trong túi cô gái kia bao lâu.
3 Trải qua lần phỏng vấn đầu tiên, lần này ngồi chờ trong phòng huấn luyện chỉ có mười người, đàn ông đều đi giày tây, tinh thấn vô cùng phấn chấn; bộ dáng của phụ nữ cũng không tệ, không trang điểm quá đậm, rựa rỡ nhưng lại không lộ liễu, rõ ràng là mất rất nhiều công sức.
4 Triển Thiểu Huy cũng không đưa tay ôm lấy cô mà xuất phát từ thói quen ngăn lại, thậm chí đẩy cô ra phía trước, Cố Hạ đụng vào người đàn ông vừa mới chạy vào rồi ngã sấp xuống thang máy, thuận tay kéo cái gì đó ở bên cạnh, đó là quần của Triển Thiểu Huy.
5 Hai người hẹn nhau lúc sáu giờ dười tầng trệt, Cố Hạ vốn tan ca lúc 5h30, đến khi những đồng nghiệp khác rời khỏi văn phòng cô mới xuống lầu đợi Quý Phi Dương, lúc này vừa kịp thời gian.
6 Cố Hạ và những người bạn của Quý Phi Dương không có chuyện để nói với nhau, cô không biết rõ tình hình gia đình Quý Phi Dương rốt cuộc như thế nào, nhưng anh cùng với những người bạn của mình rõ ràng không cùng một tầng lớp với Cố Hạ, vài người thích bàn luận tình hình thế giới, Cố Hạ cũng đâu biết nhiều như vậy, chủ yếu là nghe nhiều nói ít.
7 Công việc vẫn tiếp tục, mỗi ngày Cố Hạ đều bận rộn chuyển các báo cáo trong ngày, tuy đều làm cùng một tòa nhà nhưng mà cô vẫn chưa gặp được Quý Phi Dương trong thang máy, có đôi khi cô thật sự hoài nghi anh có làm việc trong tòa nhà này hay không, hoặc là có phải đã đi công tác rồi không.
8 Cố Hạ nhìn thấy hai người càng chạy càng gần, ánh mắt dán trên người Triển Thiểu Huy, lúc Triển Thiểu Huy đi qua cô thì ánh mắt chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô, không thèm đếm xỉa tới, nhưng Cố Hạ rõ ràng cảm thấy ánh mắt kia không hề hiền lành gì, làm cho toàn thân cô run sợ.
9 “Không phải, không phải!” Cố Hạ vội vàng giải thích, vội vàng đi tới cửa, “Triển thiếu, công việc của mình tôi cũng rất cố gắng, hôm nay chỉ là giúp một người bạn thôi.
10 Trên đường rất đông người, bên cạnh là KTV, ngọn đèn của câu lạc bộ đêm không ngừng lập lòe, thể hiện rõ đây là một thành thị phồn hoa, vẫn luôn phồn hoa hơn người, Cố Hạ nhìn đồng hồ cũng không phải quá muộn, đi về phía trạm xe buýt.
11 Thoáng cái tinh thần của Cố Hạ trở nên rất tốt, mặt đầy nắng xuân cười nói: “Quý sư huynh, sao anh lại khách sáo như vậy? Có gì cứ nói thẳng đi.
12 Cố Hạ chạy chậm đuổi theo Triển Thiểu Huy, đi song song bên cạnh anh, lại một lần nữa nói lời cảm ơn anh, “Triển thiếu, thật sự vô cùng cảm ơn ngài.
13 Đi ăn cơm cùng ông chủ của mình, Cố Hạ sợ không thể tiêu hóa nổi, tìm đại một cái cớ từ chối: “Triển thiếu, đêm nay có mấy người bạn tới nhà tôi, tôi phải về nhà nấu cơm mời bọn họ.
14 Tất nhiên Cố Hạ không biết bọn họ đang có ý định quỷ quái gì, chỉ muốn tranh thủ ăn nhanh rồi về nhà sớm một chút, trên bàn có rất nhiều thức ăn ngon, nhưng ngồi bên cạnh đều là ông chủ của mình, làm sao có thể ăn thỏa thích được? Ba người đàn ông vừa ăn vừa nói chuyện, chủ yếu chỉ là chuyện kinh doanh, Cố Hạ cũng không chen lọt vào, đợi đến khi bọn họ không động đũa nữa, cô lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ, trễ thêm một chút nữa thì cô không biết làm sao mà về nhà, Cố Hạ thử nhắc nhở Triển Thiểu Huy: “Triển thiếu, đã muộn rồi, tôi phải về đây, xin tạm biệt trước, các ngài cứ tiếp tục trò chuyện đi.
15 Xem ra tin tức của Triển Thiểu Huy xác thật không phải giả, Quý Phi Dương sắp tham dự vào công việc kinh doanh của gia đình, nói cách khác, anh sẽ không tiếp tục làm việc ở tòa nhà thương mại nữa.
16 Ngày đến bữa tiệc đã gần tới, Cố Hạ vẫn còn buồn rầu vì không biết phải mặc gì, đang trong lúc cô chuẩn bị xả máu đi mua một bộ lễ phục cho đàng hoàng thì thư kí của công ty gọi điện tới, “Cố Hạ, tổng giám đốc Trâu gọi cô lên.
17 Chú ý hạ thật sự không biết khiêu vũ, bằng không cũng sẽ không cam lòng ở chỗ này than thở, cô lại không có kinh nghiệm tham gia tiệc tùng, biết sớm như vậy thì đã sớm tham gia một lớp khiêu vũ, giờ thì chỉ có thể than thở nhìn người ta nhảy.
18 Triển Thiểu Huy ngẩng đầu nhìn hai người vừa đi vào sàn nhảy, hoàn toàn không ăn ý chút nào, lúc này đang chơi một khúc nhạc hơi nhanh, Cố Hạ lại càng căng thẳng, động tác của hai người không thể phối hợp với nhau.
19 Lạc Vân Sơn cách thành phố C không xa lắm, đi ô tô trên đường cao tốc khoảng hơn một tiếng là tới, Triển Thiểu Huy là ông chủ, anh phải qua đó sớm hơn để kiểm tra tình hình, buổi chiều hôm trước đã đi, nói với Cố Hạ tan ca sớm hai tiếng, thuận đường đưa cô đến đó luôn.
20 Triển Thiểu Huy cũng nghĩ sắc trời đã tối nên không tiếp tục đi về phía trước nữa, ngược lại đi xuống núi, hôm nay trời tối nhanh hơn bình thường, trong rừng lại u ám, đến khi lần thứ ba nhìn thấy một gốc cây cổ thụ, Cố Hạ mới dừng lại hỏi, “Triển thiếu, không phải chúng ta lạc đường rồi chứ?”Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng Triển Thiểu Huy cũng không thể không nói thật sự đã gặp chuyện không may, “Hình như là thế.