21 Ánh nến bằng hạt đậu chập chờn, một trận gió rót vào phòng cũng có thể dập tắt, hai người ngồi dựa vào vách tường, phủ chăn lên nửa người, cố gắng dùng những câu chuyện phiếm để xua đi cái rét lạnh cùng thời gian nhàm chán, Cố Hạ ôm đầu gối, hỏi: “Triển thiếu, bãi tắm của anh có lớn không? Có phải là loại rất xa hoa đắt tiền không?”“Cũng coi như xa hoa, tôi cảm thấy phong cảnh ở đó rất đẹp, tắm suối nước nóng cũng là một loại hưởng thụ, mấy người anh em không thích bãi tắm suối nước nóng đó nên tự mình đầu tư một cái, có thời gian rảnh thì tới chơi.
22 Lễ khai trương bãi tắm suối nước nóng diễn ra vào thứ bảy, Triển Thiểu Huy không đến tham dự, bởi vì nguyên nhân anh mất tích, lão Tam và lão Ngũ đều tới, lễ khai trương cũng đã chuẩn bị xong hết, hoàn toàn không cần đến anh quan tâm, đến dự tiệc tối là được rồi; Cố Hạ cũng không đến xem, uống một liều thuốc cảm rồi núp ở trong phòng trốn vào trong chăn ngủ, tuổi còn trẻ sức đề kháng tốt nên đến chiều là cô lại vui vẻ, đứng trên ban công nhìn xuống suối nước nóng mờ mịt hơi nước, phối hợp với rừng cây xung quanh, xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười cười đùa vui vẻ.
23 Chắc là vì giọng nói vô cùng lạnh lẽo của Triển Thiểu Huy mà cả sòng bàn đều trở nên im lặng, Trâu Nhuận Thành cũng chấn động toàn thân, nhìn thấy sắc mặt của đại ca không tốt, vội vàng dừng lại, khó hiểu hỏi: “Đại ca?”Ánh mắt Triển Thiểu Huy trở nên lạnh lẽo, cầm một quân bài trên bàn lên, vuốt ve từng chút một trong lòng bàn tay mình.
24 Tấm rèm trúc đa số đã che mất tầm mắt nhưng lại không thể cách âm được, bên kia có thể nghe thấy rõ ràng giọng của Cố Hạ, Triển Thiểu Huy là ông chủ, vẫn mặc bộ đồ vest ngồi trên ghế nằm môi khẽ nhếch lên, tay phải vung lên, bình hoa nhỏ bằng sứ trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh phút chốc bay ra ngoài, phát ra một tiếng giòn vang, vỡ thành từng mảnh nằm trên mặt đất.
25 Trâu Nhuận Thành cũng không làm khó cô nữa, Cố Hạ trở lại vị trí của mình, những người xung quanh đều xem cô như không khí, không ai nói chuyện với cô, cô cầm đũa gắp vài miếng thức ăn vào chén ăn, nghĩ ngồi lại một lúc rồi đến nói với Trâu Nhuận Thành một tiếng, hy vọng có thể về phòng nghỉ sớm một chút.
26 Khi tỉnh lại đầu Cố Hạ đau muốn nứt ra, cô chỉ nhớ rõ tối qua mình uống rượu, về sau dường như bị đặt trên một lò lửa dày vò, oi bức khó chịu, một loại cảm giác rất kì quái, mí mắt không mở ra được, cứ giằng co như vậy thật lâu, về sau mới thoải mái được một chút.
27 Đến bên bàn ăn ngồi vào chỗ của mình, lúc Triển Thiểu Huy lật xem thực đơn, ánh mắt chứa đầuy vẻ ranh mãnh vui vẻ, “Có phải hôm trước cô bị lợn rừng đuổi nên bây giờ muốn ăn thịt nó không?”Hôm trước Cố Hạ bị đuổi đến chật vật, cuối cùng phải tá túc trên núi một đêm, làm ngày hôm qua bị sốt cao, mấy bọn lợn rừng kia cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm, cô phồng má nói: “Đúng vậy.
28 Trên đường trở về thành phố C, Cố Hạ vẫn còn suy nghĩ câu nói cuối cùng kia của Triển Thiểu Huy, anh ta nói cô đừng xuất hiện trước mặt anh ta nữa, đây là ý gì chứ? Không phải muốn đuổi việc cô đấy chứ? Cố Hạ vẫn lo lắng, Quý Phi Dương nhìn thấy cô nhíu chặt mày không nói một lời nên mở miệng hỏi: “Nghe nói tối qua em uống say, hôm nay cảm thấy không thoải mái sao?”Ngồi ở ghế sau, Cố Hạ lấy lại tinh thần, khoác tay cười nói với Quý Phi Dương: “Không có.
29 Bó bách hợp này được đưa tới sau khi Cố Hạ rời đi được hai giờ, lúc ấy Triển Thiểu Huy đang ngủ, Trịnh Giang Hà canh giữ trong phòng không hỏi ai đưa tới, để bó hoa lại, bảo người ta cắm vào bình.
30 Ngày hôm qua Cố Hạ thanh toán tiền xong thì bỏ đi, ông chủ cửa hàng hoa thật không có lương tâm, chọn cho cô bó hoa đã nở rồi, trưng không được hai ngày đã héo tàn.
31 Cố Hạ đặt súp vào bình giữ ấm, bình giữ ấm này là sau khi cúp điện thoại cô đã chạy đến siêu thị mua, Từ Lộ Lộ ném đến ánh mắt khó hiểu: “Tiểu Hạ, cậu làm vậy có thể thu phục được ông chủ của cậu không?” “Hy vọng thế.
32 Cố Hạ rất bận rộn, mỗi ngày đều đều phải chạy đến bệnh viện một chuyến, chủ nhật hôm đó cô mang canh tới, tinh thần Triển Thiểu Huy hôm nay không tệ lắm, lúc chiều, Cố Hạ ngồi vào chiếc ghế bên cạnh giường anh nói chuyện phiếm với anh.
33 Thân thể của Triển Thiểu Huy đã khôi phục hoàn toàn, cộng thêm tĩnh dưỡng tốt nên sắc mặt ngày càng tốt lên, anh vốn không thích ở trong bệnh viện, lần này lại ngoan ngoãn ở trong bệnh viện 10 ngày.
34 Có một chiếc xe máy chạy xuyên qua vườn trái cây, chiếc xe máy đang chạy thong thả này cũng không đặc biệt, người đang dùng một tay lái xe cũng không quái dị lắm, nhưng mà vừa rồi khi chiếc xe máy cách anh 10m, người đàn ông mặc đồ đen trên xe dùng tay không lái xe sờ vào bên hông, lấy ra một vật, Triển Thiểu Huy không nhìn thấy rõ là vậy gì, nhưng nhiều năm cảnh giác đã làm cho anh nhận ra ngay, thân thể trong nháy mắt đột nhiên căng thẳng, tay trái đẩy Cố Hạ ra, đồng thời chuẩn xác lao người về phía ngược lại; trong dự liệu viên đạn không bắn về hướng này, bên cạnh còn có một người động tác còn nhanh hơn cả anh, vài bước đã nhảy ra, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bay về phía người trên xe, động tác liên tục, ở đằng kia người kia ngay lập tức vật người trên xe máy ngã lăn xuống đất.
35 Cố Hạ quay đầu lại nhìn, cách đó không xa có một chiếc xe có rèm che màu đen, cửa sổ xe phía ghế sau hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Quý Phi Dương, Quý Phi Dương nhìn thấy đúng là cô thì mở cửa xe chạy tới, ân cần hỏi: “Làm sao vậy?”Cố Hạ thấy anh ta thì có chút bất ngờ, lại thấy có chút may mắn, nói: “Vừa mới bị trật chân.
36 A Đông ngồi ở vị trí lái đợi thật lâu không thấy chỉ thị của ông chủ, hơi nghiêng đầu sang hỏi: “Triểu thiếu, có đi không?”Triển Thiểu Huy không để ý đến anh ta, ngồi yên một chỗ môi nhếch lên, thật lâu sau mới lấy điện thoại di động ra, nhấn số điện thoại của Cố Hạ.
37 Trong phòng khách, TV đang chiếu một trận bóng rổ, Trần Đào rất thích xem cái này, đương nhiên ở đây anh ta cũng xem như là một nửa chủ nhân nên hỏi ý hai vị khách xem có muốn đổi kênh không, hai người đàn ông đều khoát tay nói không cần, Trần Đào cũng yên tâm thoải mái mà xem.
38 Lúc ăn cơm, Triển Thiểu Huy ngồi trên bàn, động tác thong dong ưu nhã, thỉnh thoảng lại gọi Cố Hạ: “Gắp cho tôi một miếng thịt. ”, “Tôi muốn ăn rau”… Anh nói vô cùng tự nhiên, đương nhiên anh chỉ những món cách mình khá xa, ông chủ muốn duy trì phong độ của mình, gọi người khác hầu cũng là đương nhiên.
39 Đảo mắt đã đến thứ năm, Cố Hâ ôm hộp quà đến công ty, sợ đồng nghiệp hỏi nên đặc biệt ngụy trang bằng một chiếc túi tối màu, sáng sớm đã đến công ty.
40 Tủ kính hai bên đường được bao phủ bởi những ánh đèn màu nho nhỏ, trên cây thông Noel treo đầy những vật trang trí xinh xắn lớn nhỏ khác nhau, ở đâu cũng có thể nhìn thấy cây thông đỏ rực cùng ông già Noel râu bạc phơ, bài hát tiếng anh nhẹ nhàng vang lên trên những con phố lớn nhỏ, tất cả đều báo hiệu lễ Giáng sinh sắp đến.
Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 50