1 Edit: Junie
Trong căn phòng Tổng thống xa hoa, dưới ánh đèn đỏ mờ ảo, mùi rượu tràn ngập cả căn phòng. Trong không khí còn ngập một mùi hoa cỏ nhàn nhạt.
2 "Thế nào? Cô sợ sao?" Tay anh ôm chặt bên eo tôi chậm rãi buông ra, "Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, tôi không thích miễn cưỡng phụ nữ. . . . . . "
"Không!" Tôi đột nhiên ôm lấy anh, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn anh: "Chuyện tôi đã quyết định thì chắc chắn sẽ không hối hận! Chỉ cần anh thực hiện đúng cam kết!"
Tôi thật sự rất cần vai diễn này!!!
Anh mím môi cười, ánh mắt nhìn tôi có chứa một loại cảm giác như thể đã bắt được con mồi, đôi môi bạc lướt từ xương quai xanh gợi cảm của tôi từ từ đi xuống, cuối cùng dừng lại ở trên bộ ngực.
3 Đầu ngón tay thon dài dừng trên da thịt của anh ta một lát, mang theo men say tê dại, mỗi động tác như lôi cuốn quyến rũ, đôi môi đỏ mọng khêu gợi khẽ cắn, bộ dạng có chứa chút ngây ngô lại giả vờ thuần thục.
4 Ánh mắt anh ta lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Một màn này có phần xa lạ lại có chút quen thuộc, xa lạ vì chưa bao giờ xảy ra với bản thân tôi, đây cũng là lần đầu tiên.
5 Về đến nhà, tôi như bong bóng bị xì hơi, vô lực ngã xuống giường, hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi, đột nhiên cảm thấy bản thân thật bẩn. Tôi chạy vào phòng tắm, mở vòi sen, hung hăng cọ rửa thân thể mình.
6 Đang lúc tôi do dự có nên gọi điện cho Diệp Phong hay không, thì điện thoại lại vang lên, nhìn xuống màn hình là số bệnh viện, trong lòng lại căng thẳng.
7 "Ông không có bệnh!"
"Vâng, ông không có bệnh, thuốc kia giúp sức khỏe ông tốt hơn, ông ngoan ngoãn uống được không?"
"Ông muốn về nhà!"
"Chờ sức khỏe ông tốt hơn, cháu liền dẫn ông về nhà được không?" Tôi dịu dàng nói.
8 "Cảm ơn anh đã tới thăm ông ngoại, sau này, anh không cần tới nữa, em sẽ mướn y tá chăm sóc ông. "
"Em làm gì có nhiều tiền? Ngay cả nhà cũng bị ngân hàng tịch thu! Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?"
"Xuỵt! Nhỏ tiếng một tí!" Tôi vội ngăn cản anh nói thêm, vì sợ ông ngoại nghe được.
9 Tôi giật mình hoảng sợ, theo bản năng lui về sau một bước, sau lưng giống như đụng vào bức tường thịt, không đợi tôi phản ứng, cánh tay mạnh mẽ đã vòng qua eo tôi.
10 Thiếu chút nữa tôi đã cắt vào tay, tôi ngẩng đầu lên, trong lòng âm thầm liếc anh một cái, rốt cuộc người đàn ông này đang suy nghĩ gì! Đầu óc không thể nghiêm chỉnh một chút sao?
"Tôi không có yếu đến vậy!"
"Vậy sao?" Khóe môi anh dâng lên nụ cười, cười như không cười.
11 Tôi cảm giác bản thân giống như kỹ nữ, hay là tiểu tam, đang cố gắng lấy lòng người đàn ông trước mặt, để anh thấy được nhiều điểm tốt của tôi hoặc là cho tôi nhiều tiền hơn, tôi thừa nhận hành vi của mình bây giờ không khác gì bán thân, tuy nhiên tôi cũng không có nghĩ đến làm chuyện này lại tổn thương đến lòng tự ái như vậy!
Tôi thật sự muốn rời khỏi căn phòng này biết bao nhiêu, tuy nhiên, tôi không thể!
Chỉ có người đàn ông này, mới có thể cho tôi vai diễn đó! Cố gắng lâu như vậy, không phải vì giờ khắc này sao? Một chút nữa là chạm tới thành công rồi, tại sao tôi lại bỏ nửa chừng chứ?
Dù khó chịu đến mức nào, tôi cũng phải nhẫn nhịn!
Nghĩ như vậy, tôi liền lấy lại tinh thần, sửa lại lớp trang điểm một chút, mở cửa phòng vệ sinh đi về phía cửa chính.
12 Lời anh vừa mới nói ra, rốt cuộc anh có nghe rõ không?
Một luồng khí tức giận xông lên đầu, tôi cố nhịn để không bùng nổ!
"Lúc nào tôi cũng cảm thấy không đủ, làm thế nào đây, tôi lại muốn em nữa rồi.
13 Tôi cầm lên nhìn lướt qua, là một phần hợp đồng, còn có một phần kịch bản!
"Nếu như không có vấn đề gì, chiều nay ba giờ, trực tiếp đến công ty XX thử trang phục và tạo hình.
14 "Hai người đang làm gì đó!"
Một giọng nói nghiêm nghị đúng lúc vang lên.
Hai cánh tay của Đỗ Phi Phi nâng lên đã giữ lại giữa không trung.
Tôi nhìn theo chỗ phát ra âm thanh, người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa, trên đầu đội mũ lưỡi trai, gương mặt uy nghiêm và khí thế dọa người.
15
16
17 "Tôi đối với cô đã không còn cảm giác. " Giọng điệu Lục Minh Hiên lạnh lùng.
"Sẽ không, em cảm nhận phía dưới của anh có cảm giác!" Cô vừa nói vừa duỗi tay hướng tới đáy quần của anh, lại bị anh bắt lại!
"Không cần làm loại này để tôi thêm ghét!" Anh cau mặt không vui, nhăn đường mày, gương mặt đường cong vẫn tuấn mỹ như vậy, ánh mắt lại vô tình lạnh nhạt như cự tuyệt đối phương ngàn dặm.
18 Cô nhào tới trong ngực anh, ôm lấy anh thật chặt, nước mắt thấm ướt vạt áo anh. . . . . .
Thổ lộ chân tình như vậy, tôi nghe còn phải cảm động?
Sắc mặt Lục Minh Hiên lãnh khốc không có một tia biến hóa, vội đẩy cô ta ra "Hành động của cô nên dùng cho đóng phim mà nói đấy, chắc ảnh hậu Oscar đã sớm bị cô lấy rồi!"
"Em nói thật.
19 "Đến đây lúc nào?" Dường như anh đối với sự xuất hiện của tôi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, trên mặt không chút kinh ngạc nào, bình tĩnh đến mức cứ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
20 Tôi chưa từng thấy, đàn ông nào hút thuốc lại đẹp trai đến vậy, mặc dù tôi cực kì dị ứng mùi thuốc lá, bất quá loại thuốc anh hút mùi rất nhạt, không đến mức sặc mũi.